Chu Khánh lắc đầu: " Tên tiểu lang quân này đã lọt vào mắt thiết diện đốc bưu, giáo úy Vũ Lâm cũng từng đánh nhau với y, y là sĩ nhân, chuyện chúng ta độc hại sĩ tộc một khi phát hiện, là tội diệt tam tộc, vụ làm ăn này mà xong, ta không ở Trường An được nữa. Mau quyết định đi, muốn người hay muốn hươu? Ta còn đi ngay trong đêm."
Lương Giáp do dự lâu lắm, người thì chỉ bán được hai nghìn, hươu thì có thể bán được cả cân vàng, tức là một vạn tiền:" Ta chọn hươu, người của ngươi."
Chu Khánh cười ha hả: " Không hổ là Không chịu thiệt Lương Giáp, được rồi, quyết định như thế, người của ta, hươu của ngươi, nào, tới đây giúp ta vác người lên vai ..."
Lương Giáp thấy Chu Khánh đồng ý thì vui lắm, chuyện nhỏ thôi, sao không giúp cơ chứ, Vân Lang thì thầm rên rỉ, mình lại sắp bị ngã rồi, mạng sườn y vẫn còn đau lắm ...
Khi Vân Lang bị Lương Giáp ném lên vai Chu Khanh như bảo tải thì thừng đã bị y cứa sắp đứt rồi, tay phải đang nắm dùi sắt, chỉ đợi Chu Khánh dùng dao đâm Lương Giáp là giật đứt thừng ra tay.
Chuyện không có bất kỳ thay đổi nào, Lương Giáp bị cái lợi làm mờ mắt trong lúc hoan hỉ quên đề phòng, hai tay còn đang đặt trên người Vân Lang thì đoản đao dài hơn xích đã đâm vào ngực.
Lương Giáp rú lên một tiếng, loạng choạng lùi lại, nhìn đoản đao đầy máu trong tay Chu Khánh, gầm lớn:" Ngươi giết ta?"
Chu Khánh cười khùng khục:" Lợi ích đều bị ngươi cướp hết rồi, không giết ngươi thì giết ..."
Lời còn chưa dứt đã khựng lại, từ từ ngã xuống trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Giáp.
Có thân thể Chu Khánh làm đệm, Vân Lang ngã không quá đau, trở mình ngồi dậy, rút cái cưa nhỏ ở ống quần ra nhanh chóng cắt đứt dây trói, nói với Lương Giáp miệng không ngừng trào máu:" Hắn bị động kinh rồi."
Lương Giáp bàng hoàng nhìn Chu Khánh vừa co giật vừa sùi bọt mép:" Ngươi, ngươi giết Bành Độc."
Vân Lang thong thả đi tới bên con hươu, cởi thừng cho nó, đáp:" Đã nói rồi, hắn bị động kinh."
Lương Giáp chỉ chỉ tay, máu trong miệng tuôn ra mỗi lúc một nhiều, cuối cùng chỉ phun được mấy cái bong bóng, nhũn người ngã xuống đất, chân tay vẫn giật giật.
Bị hành hạ nửa ngày, Vân Lang đói ngấu rồi, tên Lương Giáp đó nhìn có vẻ như tên thô kệch vô tâm, vậy mà chu đáo ra phết, hắn nước thịt cho mình trên phiến đá chứ không trực tiếp nướng vào lửa, mỡ trong thịt bị phiến đá nóng làm chảy xèo xèo, ngoài cháy vàng, bên trong mềm ngọt.
Chỉ là tay Vân Lang run dữ đội, phải hít sâu một hơi dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải mới hoàn thành được động tác vô cùng đơn giản.
"Rầm!"
Một cái bóng màu cam lướt qua hàng rào, dùng đầu húc tung cửa, sau đó động tác hết sức gọn gàng ngồi bên Vân Lang, thè lưỡi ra nhìn miếng thịt trong tay Vân Lang.
" Mày cũng chọn đúng lúc mà tới quá." Vân Lang nửa bực tức nửa buồn cười máng:
Một núi không chứa hai hổ, cả Ly Sơn chỉ có một con hổ là Đại Vương thôi, tất nhiên là Đại Vương tới rồi, Vân Lang đặt miếng thịt sang bên, Đại Vương khôn lắm, không ăn ngay chỉ liếm mép thèm thuồng, rất kiên nhẫn đợi thịt nguội.
Vẫn là mũ sa đen cũ kỹ ấy, Thái Tể đi vào, bộ mặt xấu xí cực độ, vai vác một cỗ thi thể, như Hắc Bạch Vô Thường đòi mạng, thấy Vân Lang vẫn bình thản ăn uống, cất giọng kho nghe hỏi: " Ngươi biết ta theo ngươi à?"
Vân Lang gật đầu: " Cháu vừa đoán ra thôi, cháu một mình ở bên ngoài thế này, gia gia làm sao yên tâm?"
Thái Tể cười rùng rợn: " Đúng là không yên tâm."
Vân Lang biết từ sớm rồi:" Vả lại, con hươu rất quen mùi Đại Vương, mới đầu nó sợ chết khiếp kêu suốt, vậy mà khi vào rừng liền yên tĩnh lại, còn có tâm tình mà ăn lá cây bên đường. Nếu lúc đó không đoán ra được gia gia đi theo, đúng là chưa tu luyện đến nơi đến trốn."
Thái Tể xẻo hai miếng thịt trên tường, xiên vào cành cây, đưa Vân Lang một cái: " Lần đầu giết ngươi còn trấn định như thế, lại giết một lúc ba ngươi, ngươi còn cường đại hơn gia gia nghĩ."
Cường đại cái gì? Vân Lang tới giờ không dám nhìn cái xác: " Hai thôi, Lương Giáp bị Chu Khánh giết."
Thái Tể nhíu mày nhìn kỹ y một lượt: " Ngươi rất để ý tới chuyện giết người thì phải?"
Vân Lang đưa bàn tay vẫn không ngừng run rẩy lên:" Không giết vẫn hơn."
" Giết ít mới là tội nghiệt, nếu giết chín nghìn một vạn, ngươi là anh hùng trong anh hùng, tên ngụy đế Lưu Triệt cũng phải nhìn sắc mặt ngươi làm việc." Thái Tể luôn có cái nhìn nhận sự việc khác người:
Vân Lang vẫn lắc đầu: " Gia gia biết sau này cháu định xử lý chuyện nơi đây thế nào không?"
" Nói xem nào, chỉ tiếc gia gia không sống được tới lúc đó thôi."
" Chưa chắc, năm nay gia gia mới bốn bảy, nếu sống tới bảy mươi nói không chừng sẽ thấy." Gọi một người chưa tới năm mươi là gia gia không thích hợp cho lắm, Vân Lang quen rồi, vả lại người này bất kể tướng mạo hay tâm cơ thâm trầm, tính hàng ngũ gia gia cũng chẳng sai:
" Ngươi còn chưa biết, ta từng bị thương cực nặng tưởng không qua khỏi, không thể sống tới bảy mươi đâu, cứ nói làm sao bảo vệ hoàng lăng đi, đầu óc ngươi hơn gia gia nhiều, hẳn có cách hay."
Biện pháp này Vân Lang do nghe đám Hoắc Khứ Bệnh nói chuyện với nhau nên thoáng nghĩ tới, chưa cân nhắc tỉ mỉ, hai tay ôm đầu gối, lắc lư trước sau rất lâu mới nói: " Bây giờ quan trọng nhất là không để ngụy đế phát hiện ra hoàng lăng phải không?"
Thái Tể nghiêm túc gật đầu: " Trộm mộ không đáng sợ, sợ Lưu Triệt làm trộm mộ."
" Dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng chuyện phản Hán phục Tần không còn hi vọng nữa đúng chứ? Hôm nay cháu ra ngoài một chuyến thấy rồi, ngụy Hán đã tới thời đại trị, quy tụ cả văn võ, lòng người đã dần coi chúng là chính thống." Vân Lang nghiêm túc nói:
Thái Tể đau đớn thừa nhận: " Ta há chẳng hiểu phản Hán phục Tần chỉ là mò trăng trong nước, nhưng di chúc tổ tông như thế, thân là hậu bối chỉ đành chấp hành."
" Nay kẻ địch cường đại tới mức chưa từng có, chúng ta ẩn nhẫn chờ đợi cũng không phải là trái di huấn tổ tông?" Vân Lang lại hỏi:
Thái Tể biết đó là chuyện vô vọng từ lâu, nhưng không thể không ôm chút hi vọng mong manh nào đó, như trận tuyết lớn lần trước, nhưng chính trận tuyết ấy làm ông ta càng tuyệt vọng hơn, đành gật đầu.
" Hai người chúng ta chẳng thể làm nên điều gì, họa chẳng may gặp phải bất trắc, hoàng lăng sớm muộn không giữ được, cho dù không ai phát hiện ra. Nhưng không ai cúng tế, không ai hoài niệm, hoàng lăng cũng thành mộ hoang, gia gia cũng không muốn thế phải không?"
" Ngươi muốn làm gì?" Thái Tể không theo kịp suy nghĩ của Vân Lang: