Q1 - Chương 026: Chỉ xủi cảo mới cứu được người chết.

Hán Hương

Kiết Dữ 2 20-02-2023 19:01:13

Vân Lang run run dẫm lên thang, dưới chân đen xì xì không thấy gì hết, y nhổ một bãi nước bọt, hồi lâu không thấy chạm đất, càng thêm sợ hãi, thế là học theo con hổ, từ chi chạm đất, mông chổng lên trời, bò từng bước một. Thang dây ngắn hơn y dự liệu, chẳng mấy chốc đầu húc vào cái gì đó mềm mềm, đưa tay sờ té ra là Đại Vương, yên lòng hẳn. Vân Lang vừa mới tới đích thì Thái Tể đã tới, đánh lửa lên đi trước, y vội vàng vượt lên trước Đại Vương bám sát ông ta. Đi trong bóng tối luôn có cảm giác có thứ gì đó ở sau lưng đang nhìn, huống hồ phía sau là vô số thi thể, có Đại Vương theo sau sẽ yên tâm hơn. Đây là con đường nhỏ sát vách núi, nương ánh lửa yếu ớt, nhìn thấy vách núi đầy dấu vết đục đẽo, con đường cứ trải dài mãi, trong bóng tối không phân rõ dáng vẻ nó thế nào. Bóng tối như thực chất vậy, từ bốn phương tám hướng ép tới, khiến Vân Lang phải dùng một tay bám vào áo Thái Tể, một tay nắm tai Đại Vương mới có thể trấn tĩnh được. Không biết đi bao lâu, một luồng sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống làm Vân Lang thiếu điều nhảy cẫng lên, vượt qua Thái Tể, co gò chạy, cuối đường là khe hở, y cẩn thận thò đầu ra nhìn trước. Gió núi rét run, Vân Lang tham lam hít không khí buốt giá khiến ngực y đau nhói đó, dù thế vẫn ra sức mà hít thở như người sắp chết đuối ngoi lên bờ. Cái khe nhỏ lắm, chỉ đủ một người đi qua, Thái Tể đi tới đẩy Vân Lang bò qua khe hở, vừa nhìn cảnh tượng xung quanh liền sững sờ. " Có thấy quen không?" Giọng Thái Tể ở phía sau làm Vân Lang cười gượng, đưa tay hái ba cây tam thất khô héo, nhưng rễ vẫn đầy đặn: " Hôm đó gia gia từ đây đi ra à?" " Giữa trời quang lại có sấm rền ngay đỉnh đầu, sau đó ngươi từ trên không trung rơi xuống, nếu như không có ta ra tay đỡ thì ngươi đã rơi xuống vách đá mà chết rồi." Vân Lang nhìn mặt đất cỏ rậm rạp êm ái, lại nhìn cửa núi lởm chởm, thở hắt ra: " May quá, may quá." " Bởi thế sau này đối xử với gia gia tốt vào ... Này, người vừa đào cái gì đấy?" Thái Tể đang nói thì Vân Lang đã cắm cúi đời xới: " Là thứ thông mạch bổ huyết tuyệt phẩm." Vân Lang xác nhận đúng là mình còn sống, lại ngồi xuống đào tam thất, y cần làm gì đó quên mấy chuyện kinh khủng ở trong hang kia, vì tay có sẵn công cụ nên rất thuận lợi, chẳng bao lâu đào được cả đống. Đào hết sạch tam thất rồi Vân Lang đứng dậy, thấy Thái Tể ngổi ở đỉnh núi nhìn hoàng lăng phía dưới, gần như toàn bộ sự chú ý của ông ta đều đặt vào ngôi mộ đó, thừa một chút thì đặt lên người Vân Lang, còn về cái khác, cơ bản là ông ta không quan tâm. Cảm giác ông ta đã chết rồi, tuy cái xác của ông ta vẫn ở đây, nhưng linh hồn đã chôn cùng với Tần Thủy Hoàng trong lăng mộ. Thái Tể tựa hồ chẳng còn chút mong đợi nào ở cuộc sống, đế vương của ông ta, Đại Tần vĩ đại của ông ta, thân nhân huynh đệ của ông ta, chỉ còn trong tưởng niệm. Cái lăng kia tựa hồ là minh chứng duy nhất cho những thứ từng tồn tại, thứ duy nhất ông ta có thể bấu víu vào mà sống. Vân Lang không biết có cách nào cứu được ông ta không, lý tưởng phục Tần thì quên đi, quá vô vọng. Đầu xuân, mùa sự sinh sôi nảy nở, mặt đất chỉ mới nhú ra chút màu xanh, nhưng nếu như đào sâu xuống dưới, sẽ đào ra được rễ củ màu vàng nhạt, giống như rau hẹ. Rau hẹ thịt lợn băm đem gói xủi cảo là món Vân Lang thích nhất, bộ dạng người chết của Thái Tể, nhất định chỉ có xủi cảo nhân thịt hẹ mới có thể cứu sống được thôi. Đáng tiếc là ít quá, Vân Lang đào cả sáng không đủ một người ăn. " Đang đào gì thế?" " Món ngon ạ." Thái Tể nhìn lá rau hẹ trong tay Vân Lang, chỉ một triền dốc thoai thoải: " Thứ đó ở kia có nhiều lắm." Vân Lang mừng rỡ đứng dậy: " Gia gia, chớ xem thường nhé, nếu ăn vào sẽ thấy trên đời còn nhiều thứ quan trọng hơn hoàng lăng." " Ngươi không hứng thú với hoàng lăng à?" " Vốn là có, chủ yếu là vì tò mò, nhưng trải qua tối hôm qua thì không còn hứng trí gì nữa, đó là thế giới của người chết, cho dù trong đó đầy hoàng kim thì mỗi cục vàng đều có oan hồn, cháu thấy không đụng vào cho lành." Vân Lang vỗ ngực tự tin: " Gia gia nghĩ sau này cháu thiếu tiền sao?" Nếp nhăn trên mặt Thái Tể giãn ra như hoa cúc xòe nở, đứng dậy nói: " Nào, chúng ta cùng đi đào thứ mà ngươi nói còn quan trọng hơn hoàng lăng." Vân Lang reo lên chạy trước, Thái Tể cũng cười, vọt mình mấy cái đã vượt qua Vân Lang. Không đuổi kịp ông ta, bản lĩnh Vân Lang do ông ta dạy, lại học chưa lâu, thua cũng phải, gọi Đại Vương tới, lục lọi đống hành trang trên người, chỉ chỉ tấm da lợn rừng, bảo nó tối nay cần một con lợn rừng làm thức ăn. Sau khi nhận được một miếng thịt khô, Đại Vương phấn chấn chạy đi. Nó hiểu lời Vân Lang nói. Con dốc này hướng về phía mặt trời nên sức sống bừng bừng, vô số cây đã trổ ra chiếc lá xanh nhạt hoặc vàng nõn, xa xa nhìn thì thấy cảnh xuân bao phủ, đi tới gần mới nhận ra đây vẫn là mảnh đất bị mùa đông thống trị, sắc màu sự sống vẫn rất thưa thớt. Được cái Vân Lang không chỉ tìm thấy rau hẹ, còn có bồ công anh vừa mọc lá, rau đắng, cần dại, với Vân Lang mà nói đây mới thực sự là kho báu. Cô nhi viện nằm ngoài rìa thành phố, không chỉ Vân Lang, bọn trẻ con ở cô nhi viện đều rất thuần thục trong việc phân biệt những thứ rau dại ăn được. Trong rừng cây gỗ tạp mà đào được cả măng, đây đúng là vận may chiếu cố, mười mấy cây trúc mọc có vẻ không tốt lắm, cái cây to nhất bị gãy ngang lưng rồi, chắc là trận tuyết lớn kia làm hỏng chuyện. Thái Tể theo chỉ dẫn của Vân Lang đào cái nọ, hái cái kia, khi ánh mắt ông ta không chú ý tới hoàng lăng nữa, khuôn mặt bớt âm u đi rất nhiều. Đi vào núi có nghĩa là đã an toàn, không còn nơm nớp như ở ngoài hoang nguyên, Đại Vương tha một con lợn rừng cỡ nhỡ về, vẫn còn sống nguyên. Thái Tể giết lợn rất điệu nghệ, cho dù ông ta coi đây là việc hạ tiện thì làm nhiều thành quen, chỉ là con hươu bị tiếng lợn kêu làm sợ tới hai chân không trụ được trên mặt đất nữa. Bụng nó to lắm rồi, chắc sắp sinh, Vân Lang không đành lòng khiến nó chịu tội, liền nhốt ở trong nhà. Vân Lang chỉ xẻo lấy phần thịt lưng ngon nhất, thêm vào một ít thịt mỡ, đó là nguyên liệu tốt nhất để làm nhân xủi cảo.