Q1 - Chương 021: Đại vương phái ta đi tuần núi. (2)

Hán Hương

Kiết Dữ 2 20-02-2023 19:01:13

Thực tế chúng minh, tửu lượng của Thái Tể chẳng ra gì, uống liền bảy tám bát rượu nếp sau đó say lăn quay ra đó đóng chó chết không chịu dậy, cứ nói mơ trong rừng có thi, ông ta sợ lắm, muốn gia gia bế. Vân Lang rất tổn công mới có thể dìu được Thái Tể lên giường, nhìn ông ta ngáy to như sấm mà nước mắt mờ đục tràn khóe mi nhăn nheo, vạn mối suy tư. Chỉ biết thở dài, Đại Tần mất rồi, không ai có thể khôi phục hào quang của nó nữa, lịch sử đã nói thế, huống hồ, Đại Tần cũng không phù hợp với dòng chảy lịch sử nữa rồi, Đại Hán kế thừa phần lớn pháp lệnh luật pháp Đại Tần cường thịnh hơn rất nhiều, để rồi sau đó cũng bị đào thải, tiếp theo là Đường, Tống, Minh ... Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi ào ào qua rừng thông như tiếng ma quỷ, Vân Lang ngồi xuống cầm bát rượu, nhìn bát rượu chả muốn uống, rượu này có cả bã, uống vào miệng vừa chua vừa chát, y cẩn thận vớt bã rượu nổi lềnh phềnh bên trên ra, sau đó gạn nước rượu đổ vào hũ, đặt lên bếp đun. Sau đó hai tay ôm đầu gối ngồi ánh lửa đỏ chập chờn tới thất thần. Khi uống rượu, tâm tình là đồ nhắm tốt nhất, cao hứng thì uống ba đấu hào sảng vô cùng, sau đó lòng dắt chùy thủ của Từ phu nhân đi ám sát Tần hoàng cũng chẳng phải chuyện lớn. Lúc thống khổ cũng uống ba đấu, sau đó thấy gì cũng buồn, cuối cùng ngâm ra câu thơ thiên cổ. Phương thức uống rượu vô vị nhất là thâm tâm chẳng tốt chẳng xấu, uống mãi chỉ thấy rượu khó uống ... Vân Lang hiện giờ là thế, nên y muốn ấp ủ một chút, hoặc là cao hứng, hoặc là bi thương, nhưng chẳng có cái gì hết ... Thậm chí ở thế giới kia Vân Lang không lưu luyến gì hết, y không có người thân, không có bạn bè, tình cảm với bạn gái đã phai nhạt sau vô số trận cãi vã rồi. Vân Lang không nói lời chia tay vì cái cảm giác trách nhiệm, bởi thế y dễ dàng tiếp nhận cuộc sống mới, y là người hoàn toàn tự do, không có bất kỳ ràng buộc nào ... Đồng nghĩa, y chẳng có gì hết, hoàn toàn không có gì, còn chẳng bằng Thái Tể có Đại Tần mà nhung nhớ, có vị đại vương nằm sâu dưới ba thước đất cho ông ta tận trung ... Y mới là người cô độc nhất trên đời. Mặt trời treo cao, còn chưa tới chiều Vân Lang đã say ngất rồi, chẳng có mùi rượu, nằm queo ở đó giống như tên thích khách vô sỉ nhất, âm thầm giết chết. Thái Tể ngồi dậy, nhìn Vân Lang nằm lăn quay ra đó rất lâu, buông một tiếng thở dài ... Hai con người, một đã mất đi tất cả, một chẳng có gì, được ông trời kéo lại cùng một chỗ. Cái thứ rượu mà Thái Tể mang ra chẳng phải rượu tốt, ngoài mùi vị khó nuốt, di chứng còn vô cùng mãnh liệt, miệng khát, đau đầu, người cứng đờ, mồm toàn mùi khó ngửi. Đại Vương vừa mới ghé mũi tới gần mặt Vân Lang bị y ợ cho một phát xây xẩm mặt mày, nó hết lắc đầu lại dùng móng gãi mũi rất lâu mới yên ổn trở lại. Chát! Chát! Chát! Vân Lang bị tiếng chẻ củi rất có tiết tấu đánh thức, vén da thú trên người, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Dáng vẻ Thái Tể chẻ củi rất quý tộc. Thân thể thẳng tắp, mỗi một thanh củi đều bị ông ta đặt chính giữa cọc gỗ, sau đó rìu vung lên bổ xuống, khúc cây khô bị chia đều làm đôi, mùi gỗ thông lan tỏa. Mỗi thanh củi chẻ ba rìu, không hơn cái nào. Cúi bên cạnh ông ta đã chất thành đống, xem ra đã làm việc rất lâu, nhưng mũ sa trên đầu tuy cũ kỹ mà không dính bụi, hai cái đai đẫm mồ hôi vẫn buộc ngay ngắn ở dưới cằm, không lệch chút nào. Vân Lang lặng lẽ rụt đầu lại, không quấy rầy Thái Tể, hi vọng ông ta chẻ hết số củi còn lại, gần đây y thích đốt các thư, cần rất nhiều gỗ. Sau khi say rượu cần nghỉ ngơi cho tốt, chỉ là tối qua ngủ nhiều rồi, giờ không sao ngủ được nữa. Bên ngoài rời lạnh lắm, nằm dưới đống lông thu rất ấm, Vân Lang dù không ngủ được cũng chẳng muốn ra ngoài. Hôm nay không khí trong vắt, tầm nhìn cực xa, Vân Lang nằm trên giường nhìn qua ô cửa sổ được đục thông, nhìn thấy cả Tần lăng ở đằng xa. Ngọn đồi đó nhô lên trên bình nguyên hết sức đột ngột. Ly Sơn là một mạch phía bắc của dãy Tần Lĩnh, theo truyền thuyết vì hình núi giống như một con ly sắc ( hắc sắc) tuấn mã, vì thế mà có tên ấy. Rặng núi và khe rãnh giao nhau, tạo thành một sơn cốc theo hướng nam bắc, đồng thời từ đó mà sinh ra một dòng sông. Nam dựa Ly Sơn, bắc gần Vị Thủy, lăng tẩm Tần Thủy Hoàng nằm dưới chân Ly Sơn, ngọn đồi lớn nối liền với vách núi, cuối cùng hoàn mỹ dung hợp làm một. Cho dù ở đời sau đây cũng là một công trình cực kỳ khổng lồ, Vân Lang khó tưởng tượng được người Tần dùng công cụ thô sơ sao có thể làm ra nó. Khi Vân Lang tới nơi này Tần lăng bốn bề cỏ cây um tùm, phong bế nguyên sơ. Thái Tể nói từng có hai nghìn người từng sống nơi này, Vân Lang không thấy chút dấu tích nào, nhất định là có sào huyệt bí mật nữa, hai nghìn người sinh sống khác với hai người, thế nên ông ta mới có thể kiếm được mọi thứ Vân Lang cần, bao gồm cả đường, cho dù chỉ là đường mía nguyên thủy nhất, thế là đáng quý lắm rồi. Những người thủ lăng này chắc hẳn đều chọn từ quý tộc, thậm chí là hoàng tộc thân thích của Tần hoàng, nên dù đi làm thủ vệ, cũng vẫn quen hưởng thụ cuộc sống xa xỉ. Hai nghìn người, bằng tiểu trấn chứ đâu ít, họ sống ở đâu không khiến bao người tìm kiếm không phát hiện ra? Vì nếu phát hiện ra nơi những người đó sinh sống, thì sẽ khó mà không chú ý tới ngọn đồi đất này, Tần Lăng không thể nguyên vẹn. Theo sử ký Tư Mã Thiên nói trong lăng mộ có cả bầu trời và mặt đất, người đời lý giải Tần Thủy Hoàng dùng bảo thạch khảm lên trần thành trăng sao, mặt đất dùng thủy ngân chế tác thành sông hồ, đẹp không sao tả siết ... Vân Lang nghĩ tới đó ngồi bật dậy, hẳn có lối vào lăng mộ ngầm của Tần Thủy Hoàng, y đưa mắt nhìn Thái Tể vẫn đang chẻ củi bên ngoài kinh hãi không nói lên lời. Cứ tưởng là đã biết hết bí mật về Thái Tể, không ngờ càng tìm hiểu càng thấy ông ta còn che dấu rất nhiều. Vân Lang hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, cố hết sức giữ bình tĩnh rồi dậy nấu cơm. Một con hổ thích ăn cơm rất phiền toái, vì mỗi bữa nó ăn rất nhiều, sau khi Đại Vương thi thoảng nếm thử cơm trộn nước thịt, nó liền mê thứ này. Chỉ cần có cơm trắng để ăn, có thịt hay không với nó tựa hồ không quan trọng. Hổ thì đương nhiên phải ăn thịt, bằng vào bộ răng sắc bén của nó, ăn cơm khác nào giết gà dùng dao mổ trâu, ăn cơm mãi thì răng không bén nữa, cũng không đủ chất để duy trì thân thể to lớn của nó. Ở nơi hoang dã này, sức mạnh của con hổ là sự đảm bảo rất lớn, nếu không kể cả Thái Tế cũng đừng hòng kê cao gối ngủ ngon giữa đêm như vậy. Chỉ là con này không biết sống chết, cứ thấy Vân Lang và Thái Tể bắt đầu ăn cơm liền bỏ thịt bên mép xuống, chạy tới ăn chực của Vân Lang, chỗ Thái Tể thì nó không dám tới gần rồi, chỉ cần tới gần ông ta trong vòng một mét là sẽ bị đá đi một cách thô bạo.