Q1 - Chương 003: Bà hổ.

Hán Hương

Kiết Dữ 2 20-02-2023 19:01:14

Đột nhiên một cơn gió núi thổi tới, không, không phải gió, con báo đốm lập tức buông xác con lợn rừng mà nó tốn công tha tới gần cái cây ra, không chút do dự lao vọt lên cái cây cổ thụ gần đó. Có nguy hiểm! Vân Lang chỉ kịp nghĩ tới đó thôi, củ tam thất ăn dở từ miệng y rơi xuống, ánh mắt y ngốc trệ nhìn cái đầu hổ to tổ bố trên đỉnh đầu. Gào! Một tiếng hổ gầm vang đội núi rừng, bụi cỏ xung quanh liên tục phát ra tiếng loạt xoạt, ngay cả chim chóc trên đầu cũng như phải đổi hướng bay, đó là cái uy của vua muôn thú. Lần đầu tiên Vân Lang nhận ra, đôi mắt của hổ có màu vàng rực, trong đôi mắt ấy chẳng có một chút cảm xúc nào, chỉ có một sự lãnh đạm của vị chúa tể. Nghe nói râu hổ quan trọng lắm, có tác dụng giống cái máy đo vậy, cái đầu to tướng của nó chẳng chút kiêng dè lướt qua mặt Vân Lang, đoán chừng đang đo xem cái mặt mình có thể ngoạm một phát là xong không. Hết rồi! Vân Lang thoáng chốc bị nhấn chìm trong bóng tối tuyệt vọng vô tận, vẫn có chút không cam tâm, mình chết như vậy sao? Mọi thứ kết thúc lãng xẹt thế này sao, mình khắc khổ học tập, hai mấy năm phấn đấu dễ dàng à, một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện vẫn vào được đại học hàng top, vẫn kiếm công việc ổn định thu nhập cao hơn khối người, cuối cùng trở thành vô nghĩa. Không!!! Mình không thể chết ở đây được, Vân Lang gào thét trong lòng, dù ở trạng thái khỏe mạnh nhất thì y cũng không làm gì nổi con hổ, nhưng y không cam lòng nằm y đợi chết, huy động sức mạnh toàn thân, ý chí dùng tới tột cùng. Trong giây lát Vân Lang tường chừng mình có thể vùng dậy, nhưng không, không có điều gì xảy ra hết, chỉ có đôi mắt mở to tới tưởng chừng muốn rách khóe. " Em hài lòng rồi chứ?" Hai hàng nước mắt mặn chát chảy ra, Vân Lang dần khép mắt lại: Y đam mê đọc sách, đam mê du lịch, thích khá phá, am hiểu đủ thứ lặt vặt, tài lẻ vô vàn, đó từng một thời là điểm thu hút được bạn gái y, nhưng khi hai người bắt đầu bàn tính chuyện hôn nhân, lửa tình yêu nguội đi phần nào, bạn gái y liên tục chỉ trích đam mê y, nói y nếu chỉ bỏ thời gian đọc sách du lịch hay làm mấy thứ vớ vẩn ấy dùng vào việc tham gia bữa tiệc xã giao với cô, thì với khả năng của y, ít nhất lên tới cấp quản lý, nói y không chịu nỗ lực. Không phải Vân Lang thiếu chí tiến thủ, y cực kỳ kiêu ngạo vào đầu óc của mình, luôn cho rằng nếu cho y xuất phát điểm tốt hơn, y tự tin mình sẽ có thành tựu hơn xa người khác. Vân Lang muốn tìm lối đi riêng cho mình, không đơn thuần chỉ là kiếm vị trí nhàn hơn, lương cao hơn, y có tham vọng lớn hơn, nhưng bạn gái y không hiểu. "Anh đi luôn đi, đừng về nữa." Đó là câu nói cuối cùng của bạn gái Vân Lang khi y rời nhà. " Em hài lòng rồi chứ?" Vân Lang lần nữa lẩm bẩm trong lòng, chuẩn bị đón nhận cái chết: " Con người? Còn sống?" Một giọng nói khó nghe tựa tiếng thìa nhôm cạo cháy nồi gang truyền vào tai, Vân Lang mở choàng mắt ra, chỉ thấy cái đầu hổ lớn bị đá sang bên một cách thô bạo rồi khuôn mặt nhăn nhúm của bà già xuất hiện trên đỉnh đầu y. Vân Lang trước tiên nhìn con hổ nằm một bên, lại nhìn bà già móm mém như không còn răng kia. Đột nhiên Vân Lang nhớ tới câu chuyện khủng bố mà bà kể khi còn nhỏ, mắt y trắng dã, ngất xỉu. Hổ không đáng sợ, bà hổ mới đáng sợ, hổ chưa chắc ăn thịt người, bà hổ chắc chắn sẽ ăn. Vân Lang luôn nghĩ thế, vì câu chuyện về bà hổ được bà kể cho Vân Lang suốt mười năm tuổi thơ, làm bạn với y những đêm mất ngủ. Bà hổ là câu truyện dân gian, chuyện kể trên núi có hổ già biến thành bà lão, nửa đêm lừa trẻ con ăn sống, thường dỗ trẻ con ngủ. Ghi chép sớm nhất về câu truyện này là thời Thanh trong Hổ Ảo Truyện, kể hổ cái biến thành bà ngoại rồi hại người ở một dải An Huy. Sợ hãi in sâu vào kí ức thủa nhỏ làm Vân Lang không có lấy nửa phần ý nghĩ phản kháng nào. Y chưa ngất hẳn, nên nhận ra người mình bị nhấc lên, y không hề nhẹ vậy mà bà hổ dùng một tay là có thể ném y lên lưng hổ rồi. Con hổ trông thì to lớn lắm, nhưng thực tế rất lùn, hai cái chân Vân Lang buông thõng xuống đất, bàn chân va chạm với mặt đất, truyền tới từng cơn đau nhói tim. Bà hổ cười quỷ dị với con báo đốm nấp trên cây, con báo gầm một tiếng giữ sĩ diện rồi nhảy vọt qua cành cây khác, chỉ vài cái nhún mình là nó biến mất tăm trong rừng rậm. " Khà khà, chạy nhanh thế!" Á, Vân Lang gào thảm thiết trong lòng, vì cái xác con lợn rừng bị bà ta ném lên lưng hổ, đè khiến y không thở nổi, càng tin mình giống con lợn rừng kia, đều bị người ta coi là thức ăn rồi. Cố gắng dằn nỗi sợ bao phủ cơ thể, Vân Lang ngước mắt lên, định nói vài câu với bà hổ, lúc này y mới nhận ra cái búi tóc cao cao trên đỉnh đầu bà ta không phải là búi tóc, mà là cái mũ sa đen xì, được một cái dây bẩn thỉu buộc dưới cằm, cái mũ sa cũ lắm rồi nên thoạt nhìn cứ như búi tóc. Cái áo choàng cũ kỹ lùng thùng đeo trên người, hông thắt một cái đai cũng màu đen nốt, nhưng có phiến bạch ngọc khảm trên đai, dù là loại chẳng hiểu gì về đồ ngọc cũng sinh cảm giác nó có giá trị không nhỏ. Đai ngọc còn đoe một thanh kiếm, vỏ da cá sấu rất dễ phân biệt, kiểu dáng cổ điển. Nếu không nhìn bộ mặt cổ quái, đây chắc chắn là trang phục thuộc về con người, tuy kỳ quái nhưng đúng là con người, vì bóng bà ta chiếu xuống mặt đất cũng là bóng người, tứ chi rồi cái đầu, đại khái thế. Chứ con gì nữa? Nếu một con chim kêu giống vịt, nhìn giống vịt, đi như vịt, vậy thì nó hẳn phải là một con vịt dù bề ngoài nó có quái dị đến đâu. Cùng lý lẽ đó, bà hổ này cũng là người mới đúng, dù miệng vẫn không nói ra được gì, song Vân Lang dần dần bớt sợ hơn, y đâu còn là trẻ con nữa mà sợ truyện cổ tích về bà hổ, rõ ràng là truyện dọa trẻ con thôi, mình là người lớn rồi, người thì không ăn thịt người đâu. Con hổ nghe lời lắm, ở bên cạnh bà ta giống như con mèo vậy, thong thả đi trên con đường ngoằn ngoèo như ruột dê, chỉ thi thoảng gầm một tiếng làm rừng núi hỗn loạn. Vân Lang vì nằm úp mặt xuống, cho nên y chỉ nhìn thấy mặt đường, không rõ xung quanh thế nào, bị con lợn rừng đè lên lưng, ngực tưng tức khó chịu, muốn nói, nhưng cổ họng như nhét hòn than, không nói ra lời. Bà hổ có vẻ hưng phấn lắm, dùng giọng điệu cực nhanh nói ríu rít như chim kêu làm Vân Lang chẳng hiểu gì cả, vừa nói lại còn không ngừng dùng ngón tay chọc vào thân thể cháy đen của y, hẳn rất tò mò vì một người sắp nướng cháy rồi lại có đôi mắt linh động như thế.