Cũng như ngày thường, Hàn Lạp tu luyện xong rồi trở về.
Hắn chào hỏi ông chủ nhà hàng mì xong rồi tìm chỗ ngồi xuống. Không lâu sau, một bát mì sợi nóng hổi được bưng lên, mùi hương quen thuộc mê người tỏa ra.
Hàn Lạp yên lặng mà ăn mì, khách hàng xung quanh nói chuyện phiếm vô tình lọt vào tai hắn.
"Có vẻ gần đây không có tin lớn gì."
"Ừ, không còn chiến tranh ở tiền tuyến nữa."
"Tính xuống, đã ngưng chiến được một năm rồi a."
"Đúng vậy . . ."
"Cũng không có tin tức của Xích Đồng và Mục Thủ Hội, thật sự kỳ lạ."
"Có lẽ đã chết rồi."
"Tháp Pháo Liên Minh thì sao?"
"Không biết nữa, đã lâu rồi không nghe tin tức của bọn hắn."
"Thật sự kỳ lạ, ta cảm giác có chuyện gì nghiêm trọng sắp xảy ra."
"Cái miệng quạ của ngươi! Khó khăn lắm mới có vài ngày thái bình.."
"Ta nói là có lẽ. . ."
Hàn Lạp đang ăn mì bỗng buông đũa xuống, đúng vậy, một năm nay thật sự rất yên bình.
Lúc đầu, mọi người còn tìm kiếm Mục Thủ Hội và Xích Đồng. Nhưng thời gian trôi qua, Mục Thủ Hội biến mất không còn tung tích như bốc hơi khỏi nhân gian. Thiên Tâm Thành, Thần Quốc và Phỉ Thúy Sâm đều lặng lẽ khắc chế yên tĩnh.
Tất cả mọi người như mai danh ẩn tích như thể mọi chuyện xưa nay đã chấm dứt. Một thời đại kết thúc.
Vạn vật yên tĩnh mà ở ẩn, mây gió trên không trung đại lục Ngũ Hành Thiên im ắng mà lưu động. Có lẽ chúng đang nổi lên một đợt gió bão, có lẽ đang chờ ngày mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời hoặc là chờ một thời đại mới mở ra...