"Lần trước về vội quá chưa có thời gian dọn dẹp nhà cửa, chắc là hơi nhiều bụi đấy". Đứng trước cửa nhà mình, nhưng nụ cười của Tống Ức Nam vẫn có vẻ gượng gạo.
Thấy người đứng sau không lên tiếng, Tống Ức Nam quay đầu lại nhìn Kinh Xán, phát hiện cậu đang chăm chăm nhìn cánh cửa sắt phía trước.
"Tiểu Xán?"
Nghe cô gọi, Kinh Xán bỗng chớp mắt.
"Đi xe lâu quá nên mệt rồi đúng không?"
"Không ạ". Kinh Xán lắc đầu, đổi túi đồ của hai người sang tay còn lại. Cậu nhìn vào mắt Tống Ức Nam, nhận ra vừa rồi có lẽ mình đã bỏ lỡ gì đó."Mẹ vừa nói gì ạ?"
"Mẹ nói chắc trong nhà hơi nhiều bụi đó". Tống Ức Nam vừa nói vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, chìa khóa tra vào ổ, như thể đã đọc đúng ám hiệu.
Trước cửa có ba bậc thang làm từ vôi, Kinh Xán đứng dưới cầu thang, vậy nên khi cô mở cửa ra, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt Kinh Xán là màu xanh lấp ló bên dưới tay áo vải cotton màu gạo của Tống Ức Nam. Đó là loại cây gì, Kinh Xán không hỏi, cậu chỉ biết đó là ấn tượng đầu tiên của mình về thế giới trong căn nhà này.
Với Kinh Xán, thế giới phía sau cánh cửa hoàn toàn xa lạ. Nói ra thì đây cũng coi là nhà ông bà ngoại cậu, nhưng lúc Tống Ức Nam kết hôn với bố cậu thì bố cô đã qua đời, mẹ cô thì đang hấp hối. Vậy nên Kinh Xán còn nhỏ, chưa có cơ hội gặp ông bà ngoại mình.
Trái lại... Kinh Xán từng dự lễ tang của mẹ Tống Ức Nam rồi, nếu nhất định nhắc đến gặp mặt thì đó cũng tính là một lần.
Trong tang lễ, Kinh Xán đứng cạnh bố mình, cậu cố gắng nghiêng người về phía trước, muốn nhìn Tống Ức Nam qua bố mình. Nhưng vừa trông thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt kia, Kinh Tại Hàng đã nhíu mày, quay đầu cậu lại.
Chuyện mình để ý Kinh Xán luôn nhớ rất rõ. Vậy nên vừa bước qua cửa, đi vào trong, cảnh tượng ấy lại hiện lên rõ nét trong đầu Kinh Xán.
Hai người đi qua khoảng sân vào phòng, hình như trên đường đi Tống Ức Nam lại nói thêm gì đó, Kinh Xán thì dường như lúc nào cũng vậy, đầu óc bay bổng, không nghe thấy. Đến khi đứng trong phòng hoàn hồn lại, cậu mới thấy gò bó. Sự gò bó này nằm ở chỗ cậu không biết nên đặt chân vào đâu, không biết có nên bỏ hành lý xuống không, nếu đặt xuống thì đặt ở đâu.
Tống Ức Nam thấy cậu nhìn xung quanh, cô cũng nhìn quanh một lượt, sau đó cô lập tức nhận ra vấn đề: "Trong nhà hơi nhiều đồ, bố mẹ mẹ đều là kiểu thích giữ đồ ấy, cũng thích mua đồ trang trí, chỗ nào cũng chất đầy đồ".
Nói xong cô đặt xâu chìa khóa lên chiếc bàn trước cửa sổ, sau đó Tống Ức Nam đi qua nhận túi đồ trong tay Kinh Xán, đặt lên tủ giày cạnh cửa. Túi đồ đụng vào một con thỏ bằng sứ, là loại thủ công không được đẹp lắm nhưng cũng đủ để họ chú ý nhìn về phía nó. Tống Ức Nam bỏ tay khỏi túi, nhưng cô không thả tay xuống mà nhẹ nhàng bấu vào mép tủ, vô thức lần ngón tay theo đường vân gỗ trên đó.
"Đây là con thỏ mẹ có được hồi chín tuổi, lúc đó bố mẹ đưa mẹ lên phố chơi ném vòng". Cô nghiêng đầu, ngón trỏ vuốt nhẹ lên đầu con thỏ. Trên đó có một đóa hoa đỏ, khắc nhụy đen."Họ đi rồi, mẹ thấy mấy thứ này đều là kỷ niệm nên cứ bày ở đó".
Được Tống Ức Nam nhắc nhở Kinh Xán mới biết tại sao mình thấy gò bó... Căn nhà này có quá nhiều thứ, nhiều đồ đạc, câu chuyện và ý nghĩa dành riêng cho Tống Ức Nam cũng nhiều. Nhưng với Kinh Xán thì nơi này như một căn nhà cổ tích, mà cậu lại không biết chữ.
Tống Ức Nam lại gần cửa sổ, cô mở cửa ra, cửa sổ không phải dạng kéo mà là đẩy ra ngoài. Trước cửa sổ là một chiếc bàn, Tống Ức Nam đứng cạnh cửa sổ bỗng quay đầu lại vẫy tay với cậu. Không biết có phải ánh nắng khiến cậu nhìn nhầm không, lúc này, vẻ mặt Tống Ức Nam không giống người mẹ trong căn nhà kia lắm.
Trên lan can có mấy sợi thường xuân không rậm rạp lắm, có thể nhìn ra con phố trước cửa. Có lẽ đang là giờ nghỉ trưa, không có ai qua lại trên đường, vô cùng yên tĩnh.
"Hồi trước mẹ thích ngồi đây làm bài tập. Lúc nhỏ cứ nghĩ ô cửa sổ này có sức hút lắm, vì thỉnh thoảng mẹ lại ngẩn ra nhìn cửa sổ, lúc đó thời gian sẽ trôi rất nhanh... Lần ngồi lâu nhất mẹ còn ngồi cả buổi chiều mà không biết". Tống Ức Nam nhìn Kinh Xán, cô chợt mím môi cười: "Sau này mẹ mới biết không phải cửa sổ có sức hút, mà là vì mẹ không muốn học".
Kinh Xán nghe vậy cũng cười khẽ, cậu hơi rướn cổ nhìn ra ngoài, gió thổi qua khiến lòng cậu ngứa ngáy.
Tháng sáu rồi.
"Mẹ đi lấy nước cho con nhé".
Tống Ức Nam nói xong bèn quay người, Kinh Xán nhìn cô vào trong bếp mới quay đầu lại, nghĩ hồi, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Cậu cúi đầu nhìn bàn, sau đó chồng hai cánh tay lên nhau, đặt lên bàn thật ngay ngắn, tựa như học sinh tiểu học lên lớp.
Trước mặt cậu có một chồng sách, Kinh Xán nhìn lướt qua, là sách giáo khoa cấp hai và cấp ba, hẳn là sách Tống Ức Nam từng dùng. Cậu khẽ cắn môi, giơ tay lên, đầu ngón tay vươn về phía một cuốn sách trong đó. Nhưng khi gần chạm vào, cậu bỗng khựng lại.
Hồi lâu sau Kinh Xán vẫn rụt tay về. Cậu nhìn chồng sách trước mặt, như thể làm vậy là có thể nhìn thấy nội dung bên trong, những dòng chữ và cả năm tháng.
Cơn gió ngoài cửa bỗng cuốn theo hơi nóng vào phòng, không gian vốn yên tĩnh chợt có tiếng động, từng nhịp đều đều, nghe như tiếng đồ vật đập xuống đất.
Bóng rổ à?
Tim khẽ rung động, Kinh Xán chống hai tay lên bàn, vội vàng đứng dậy. Cậu thò người ra, trông thấy một quả bóng rổ đập xuống mặt đường trống trải. Kinh Xán lại thò cổ về phía trước, muốn nhìn theo hướng bóng xem người đi sau quả bóng là ai. Nhưng hình như người kia đang nói chuyện với bạn, anh đứng cách đó không xa, nhưng dù Kinh Xán đã duỗi cổ hết cỡ, cánh tay nổi gân vì chống mạnh, cũng chỉ nhìn thấy non nửa khuôn mặt và cơ thể người kia. Thậm chí mặt anh còn bị mũ lưỡi trai che mất, không nhìn thấy mắt.
Có người cất tiếng cười, người đội mũ lưỡi trai nghiêng đầu, ngẩng lên.
Kinh Xán khựng lại, sau một chốc nghi ngờ ngắn ngủi, hai tay cậu tê rần như không còn sức lực. Cậu đứng lại từ tư thế nghiêng người quá mức kia, đứng vững lại, nhưng chân cậu lại mềm nhũn.
"Tiểu Xán?"
Tống Ức Nam lên tiếng đột ngột quá, vậy nên khi Kinh Xán quay đầu lại vẫn chưa kịp điều chỉnh lại biểu cảm. Tống Ức Nam nhìn vẻ mơ màng trên mặt cậu, bất giác siết chặt chiếc cốc.
Kinh Xán cảm nhận được trán mình đang không ngừng đổ mồ hôi, cậu vội vã né tránh ánh mắt của Tống Ức Nam, cúi đầu tựa lên bàn.
"Lại đau đầu à?"
Tống Ức Nam nói rất nhẹ nhàng, Kinh Xán nghe cũng thấy dịu dàng quá mức.
"Không ạ". Kinh Xán lắc đầu, đợi sức lực quay về cơ thể cậu mới nhìn về phía cô.
Tống Ức Nam không nói gì nữa, chỉ đưa cốc nước trong tay cho cậu, sau đó cô rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán Kinh Xán.
"Hơi nóng nhỉ?" Tống Ức Nam cầm chiếc móc tự chế cạnh tường lên móc cửa sổ lại,"Mẹ nhất quyết đòi kê bàn học ở đây thành ra khó đóng cửa sổ, bố mẹ đành phải làm cây gậy này để đóng".
Cửa sổ khép lại, Tống Ức Nam lơ đãng nhìn Kinh Xán, thấy cậu đang ngoảnh đầu dại ra nhìn cửa sổ.
"Tối nay muốn ăn gì?", Tống Ức Nam cố ý hắng giọng, giọng cô có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều,"Tối nay bố con với Tiểu Duy không ăn cơm nhà, chúng ta không cần về sớm, mẹ đưa con đi ăn gì ngon ngon nhé...".
"Con có thể ở lại đây học không?"
"Hả?" Tống Ức Nam sững sờ trước câu hỏi của cậu, động tác gác gậy lên tường cũng tạm dừng."Học gì cơ?"
"Tuổi này thì nên học gì nhỉ?", Kinh Xán rũ mắt, ngón trỏ gập lại gõ lên cốc nước."Hẳn là cấp ba đúng không... Lớp 11? Lớp 12?"