Sở Huyền biết ngay, đây là Sở gia muốn mượn lần đại hội tuyển chọn nô bộc này, để bắt được gian tế ẩn núp, thậm chí còn lên kế hoạch lợi dụng gian tế diệt đi thế lực ẩn núp của Tà giáo ở Sở Quận.
Đồng thời Sở Thiên Minh muốn Sở Thanh rèn luyện có thêm kinh nghiệm.
Sở gia đối phó với Tà giáo như thế nào, Sở Huyền không xen vào và cũng không muốn quản, hắn chỉ muốn trạch một cách thoải mái, dần trở nên cường đại.
Chỉ cần cường đại hơn, đừng nói là Tà giáo, thậm chí là Tà Vương đột kích, hắn cũng không cần lo lắng.
Nếu như chọc tức mình, dùng một bàn tay đập chết như đập con muỗi là được.
Điều kiện đầu tiên của tất cả những suy nghĩ này là thực lực của mình phải đủ cường đại.
Cho nên, Sở Huyền vừa đọc sách, vừa tu luyện, không lãng phí một giây một phút nào.
Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan, mỗi ngày hắn đều ăn vào mấy viên.
Rốt cuộc thực lực của hắn cũng đột phá tới Huyền cảnh tầng hai, tốc độ tu luyện bực này nếu như được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ dọa chết cả một đám thiên kiêu!
Sau khi được Dưỡng Thần đan thẩm thấu vào, ý chí tinh thần của hắn tăng trưởng một cách nhanh chóng, cảnh giới Huyền cảnh tầng hai, ý chí tinh thần cũng không yếu hơn võ giả Huyền cảnh tầng bốn.
Mỗi lần Sở Vân tới đều sao chép cho Sở Huyền không ít sách bên trong tàng Kinh các, sau đó nàng lại trở về Tổ trạch bế quan mau chóng đột phá Huyền cảnh.
Sở Huyền đưa cho nàng ba viên Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan, lấy cớ là do cha mình để lại, Sở Vân không từ chối được nên chỉ có thể nhận lấy.
Trong suốt thời gian qua, hệ thống ban thưởng một rương Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan, nhưng lại không ban thưởng công pháp hay bảo vật gì để tu luyện ý chí tinh thần.
Thay vào đó phần thường lại là một môn Đao pháp, đẳng cấp Huyền kinh thượng phẩm.
Cùng với một môn tiểu bí thuật.
Ngoại trừ mỗi ngày được ban thưởng cố định ra, Sở Huyền cũng không có kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên, từ đầu tới cuối không tìm thấy quy luật ban thưởng ngẫu nhiên của hệ thống.
Nói theo một cách khác, căn bản là ban thưởng ngẫu nhiên cũng không có quy luật.
Sở Vân bế quan ba ngày, đã thuận lợi đột phá tới Huyền cảnh, tốc độ nhanh chóng tới mức chóng mặt, Sở Huyền biết đây là do công hiệu của Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan.
Những người khác của Sở gia lại không biết tình huống cụ thể, nên ai nấy đều sợ hãi thán phục, nói thiên phú của Sở Vân kinh người.
Sở Thiên Minh thì lại vui sướng tới phát điên phát dại.
Sau khi đột phá tới Huyền cảnh, Sở Vân lại tới từ biệt Sở Huyền, nàng ta muốn rời khỏi lãnh địa của gia tộc, đi ra ngoài lịch luyện nâng cao kinh nghiệm cho bản thân.
Dòng chính của Sở gia, chỉ có sau khi đột phá tới Huyền cảnh thì mới được phép rời khỏi lãnh địa gia tộc, đi ra ngoài lịch luyện, Sở Huyền cũng rất thèm muốn, hắn còn chưa rời khỏi lãnh địa gia tộc bao giờ.
Đừng nói tới Tần quốc, ngay cả vùng đất Sở Quận do Sở gia kiểm soát, hắn cũng chưa từng được nhìn thấy.
Bây giờ hắn phải trạch tới khi nào mạnh mẽ hơn, nên chỉ có thể thèm tới nhỏ cả dãi, ngay cả cổng viện cũng không dám bước ra.
Sau khi Sở Vân rời khỏi thì không có ai tới thăm hắn.
Muốn trạch một cách thoải mái thì nhất định tâm trạng phải ổn định, về phần bế quan tu luyện thì lại không có.
Tu vi không ngừng tăng lên, cũng không cần phải bế quan, có lẽ đây chính là điều hệ thống muốn.
Một lần bế quan chính là mấy tháng mấy năm, vậy thì trạch cũng không còn ý nghĩa.
Trước khi Sở Vân rời khỏi, đã muốn cầu tình với Sở Thiên Minh, để Sở Huyền được trở lại Tổ trạch.
Tuy nhiên Sở Huyền liền cự tuyệt, nói rằng gia gia sẽ rất tức giận, về Tổ trạch thì chắc chắn không thoải mái, nhỡ đâu sau khi nàng rời đi thì mình sẽ bị phạt nặng, tới lúc đó sẽ không có ai đứng ra cầu tình giúp mình.
Nghe thấy Sở Huyền nói như vậy, thì Sở Vân mới bỏ cái ý nghĩ cầu xin này, tuy nhiên lại cam đoan đợi sau khi nàng lịch luyện trở về, thì sẽ cầu tình giúp hắn lần nữa.
Đồng thời động viên Sở Huyền nhanh chóng đột phá tới Huyền cảnh, như thế cũng không bị trói buộc ở bên trong lãnh địa gia tộc.
Ở dưới sự nhờ vả của Sở Huyền, Sở Vân đã sao chép rất nhiều sách.
Thời gian trôi qua như con nước, hôm nay Sở Huyền đã trạch ở trong tiểu viện này tới ngày thứ hai mươi.
Lại chờ thêm mười ngày nữa, Sở Huyền rất mong chờ phần thưởng tiếp theo.
Hiện tại tu vi của hắn đã là Huyền cảnh tầng sáu, Đại Huyền đan và Dưỡng Thần đan vẫn còn đầy hai rương, ngoại trừ hệ thống ban thưởng cố định mỗi ngày, trong đó có một rương là kích hoạt ban thưởng ngẫu nhiên.
Cuộc thi đấu nô bộc của Sở gia đã kết thúc, người phụ trách đưa cơm và quét dọn tiểu viện cho hắn đã được đổi thành người khác.
Bắt được bao nhiêu gian tế của Tà giáo thì Sở Huyền không biết.
Chỉ có điều, Sở gia muốn triển khai hành động đối với thế lực của Tà giáo ẩn núp bên trong Sở Quận.
Người phụ trách tiêu diệt toàn bộ thế lực Tà giáo ở trong Sở Quận chính là Sở Thanh.
Hôm qua, trước khi Sở Thanh rời đi có đi tới tiểu viện của hắn một lần, hỏi xem Sở Huyền có muốn theo hắn đi ra ngoài lịch luyện một phen để mở mang tầm mắt hay không, hắn sẽ cầu tình với gia gia để cho Sở Huyền đi cùng.
Nhưng Sở Huyền lại trực tiếp cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy, bản thân mới chỉ Huyền cảnh mà thôi, bây giờ nếu như rời khỏi chỗ này, thứ nhất khoảng thời gian tích luỹ trạch ở đây bị xoá sạch, lại bắt đầu lại từ con số không.
Thứ hai Huyền cảnh đi ra bên ngoài cũng không an toàn, tuy rằng có cường giả của Sở gia âm thầm bảo vệ, nhưng lỡ như xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì sao, chẳng phải là cái mạng nhỏ này sẽ khó giữ sao?
vẫn nên trạch ở bên trong lãnh địa gia tộc mới an toàn, vừa không sợ nguy hiểm lại có thể mạnh lên từng ngày.
Khi Sở Thiên Minh biết Sở Huyền không muốn rời đi, lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài, dáng vẻ nhát chết kia khiến cho hắn mất bình tĩnh mà sôi máu gà một lần nữa.
Trước kia đứa con trai thứ ba của mình xuất chúng bao nhiêu, thì đứa cháu này lại phế vật đến bấy nhiêu.
Đều là do mẹ của Sở Huyền!
Sở Thiên Minh tức giận nói: "Cứ để cho hắn ở đó, ta không thấy thì đỡ phải tức giận!"
Trong lòng Sở Huyền âm thầm vui mừng.
Hai mươi ngày, phần thưởng của hệ thống đã tới.
"Ký chủ trạch được hai mươi ngày, ban thưởng Trảm Linh đao, Bảo khí thượng phẩm!"
Bảo khí thượng phẩm!
Sở Huyền vui mừng không thôi, phải biết là binh khí trấn tộc của Sở gia chỉ là Bảo khí trung phẩm mà thôi.
Vũ khí mà võ giả sử dụng chia ra làm Phàm binh, Linh khí, Bảo khí, Đế binh; chia ra làm ba cái đẳng cấp nhỏ là hạ trung thượng.
Phàm binh, tên như ý nghĩa chỉ là vũ khí bình thường, cho dù có sắc bén cỡ nào đi nữa cũng không thể đạt tới tình trạng thổi tóc vào là đứt, chỉ có thể thích hợp với võ giả Phàm cảnh mà thôi.
Cho dù Phàm binh mạnh hơn nữa cũng không cách nào chịu được linh lực của võ giả từ Huyền cảnh trở lên, không thể nào phát huy ra uy lực chân chính của võ giả Huyền cảnh.
Linh khí thì nhất định phải dùng vật liệu đặc thù cùng với phương pháp đặc thù mới có thể chế tạo ra.
Chẳng những có thể gánh chịu linh lực của võ giả Huyền cảnh trở lên, mà còn tăng phúc cho lực công kích của võ giả.
Phẩm cấp càng cao, uy lực tăng theo càng lớn, cũng phải cần đủ tu vi mà linh khí yêu cầu mới có thể phát huy ra uy lực chân chính.