Chỗ bụng dưới mình là một mảng ấm áp, thật thoải mái, mỗi một lần hít thở, đều có một dòng chảy nóng từ trong đó trào ra, chạy hướng hai chân cùng phổi, bản thân chạy bộ bủn rủn theo đó tiêu tán không còn, thở cũng chậm rãi bình ổn, cảm giác một hơi có thể chạy thêm ba ngàn mét, mà nóng rực cùng băng hàn lo lắng cũng chưa xuất hiện.
"Cái này..." Lâu Thành khẽ hít vào một hơi, thả chậm tốc độ chạy, dốc sức để bản thân bình tĩnh trở lại, nhìn phía chỗ bụng dưới.
Vừa cúi đầu, đầu hắn như có tiếng 'ONG', mơ hồ thấy được một cảnh tượng hư ảo: Vị trí dưới rốn mình, cũng chính là chỗ đan điền võ đạo nói, "Kim Đan" như cất giấu tinh vân mênh mông kia thành thành thật thật chiếm cứ, theo mình hít thở mà bành trướng co lại. Cũng chia ra từng chút một luồng khí trộn lẫn tinh thể băng cùng ngọn lửa lấp lánh.
Cảnh tượng hư ảo này chợt lóe rồi biến mất, trước mắt Lâu Thành chỉ có áo thun màu lam tối của mình, cẩn thận vén lên phần đáy, bụng không có dị trạng, mềm, có chút phồng, hiển nhiên vừa ăn xong không bao lâu.
Bước chân của hắn càng lúc càng chậm, cuối cùng ngừng lại, mà theo tiết tấu hít thở khôi phục bình thường, một mảng ấm áp kia biến mất không thấy nữa, tự nhiên cũng liền không còn dòng chảy nóng bình phục mỏi mệt.
"Kim Đan có thể ở lúc ta mỏi mệt bổ sung thể lực?" Lâu Thành nhíu mày suy tư về biến hóa, "Đây là chuyện tốt nha, không quá giống nguồn suối nguy hiểm, nhân loại cùng cá trắm đen dù sao khác nhau..."
Đợi một lát, lông mày Lâu Thành dần dần giãn ra, bởi vì quá trình đó ngọn lửa đốt cháy mình cùng rét lạnh đóng băng nội tạng đều chưa xuất hiện.
"Thử lại chút..." Hắn làm ra quyết định, xoay người chạy dọc đường cũ.
Con người sẽ chết, chạy bộ sẽ mệt, qua một lúc, Lâu Thành bắt đầu cảm giác được mỏi mệt, đúng lúc này, đan điền bụng dưới hắn tái hiện cảm giác ấm áp, phân ra dòng chảy nóng, vuốt ve thân thể.
"Thật tuyệt! Nếu là chạy tiếp như thế này, ta cũng có thể tham gia thi đấu chạy đường dài của trường học..." Trong lòng Lâu Thành vui sướng dần dần nhiều hơn lo lắng, đứng ở trước con cá trắm đen đã chết kia.
Nghĩ nghĩ, hắn xoay người nhặt lên con cá trắm đen, nhét vào tảng đá bên hồ, một lần nữa ném về Vi Thủy hồ.
Làm xong tất cả cái này, hắn lại xoay người, dọc theo đường bên hồ hướng khu ký túc xá nam sinh quay về.
Dọc theo con đường, Lâu Thành nhất thời vui sướng bởi mình quả thật đạt được bảo bối, về sau nói không chừng có thể dựa vào nó trở thành một trong những trụ cột của võ đạo xã, đạt được Nghiêm Chiêu Kha ưu ái, có fan theo đuổi, vẻ vang, nhất thời lại lo lắng bởi tai hoạ ngầm của Kim Đan, sợ mình bước rập khuôn theo cá trắm đen, trẻ tuổi mất sớm, cho nên, bước chân của hắn nhất thời nhẹ nhàng nhất thời lại dị thường nặng nề.
"Trước quan sát một chút, nếu có vấn đề thì nhanh chóng tìm quốc gia!" Đứng ở cửa ký túc xá 302, Lâu Thành hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định, sau đó lấy chìa khóa, mở cửa...
Ven Vi Thủy hồ, đường nhỏ yên tĩnh, bóng người một vị lão nhân mặc áo sam cổ xưa từ xa xa đi tới, đứng ở phụ cận vị trí cá trắm đen lúc trước. Tóc lão bạc hết, thoạt nhìn khoảng bảy tám mươi tuổi, nhưng nếp nhăn trên mặt cũng không tính là nhiều.
"Nơi này tựa như đã xuất hiện dao động kỳ quái?" Lão nhân đánh giá xung quanh.
Sau một lúc lâu, hắn lắc lắc đầu, kỹ năng như thần lấy ra một bầu rượu kim loại nhỏ màu bạc trắng, dốc một ngụm thật sâu, sau đó hát y y nha nha tản bộ rời đi...
Trở lại ký túc xá, đáy lòng đè nặng sự tình Lâu Thành không nhìn Thái Tông Minh đã trở về hay chưa, vào thẳng phòng ngủ nhỏ, ấn đèn, ánh sáng cả phòng xua tan bóng tối.
Hắn trở tay đóng cửa, ngồi sững sờ ở trước máy tính, không động vào chuột, không nhìn màn hình.
Tự mình an ủi như thế nào nữa, tìm kiếm đủ loại giải thích như thế nào nữa, mình trước sau vẫn là thanh niên bình thường chưa trải qua việc lớn gì, không thể đối với nguy hiểm có khả năng làm được Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà không đổi sắc.
Mạng nhỏ chỉ có một cái, mà thế gian tốt đẹp như thế!
Nhiều chỗ tốt nữa, viễn cảnh tương lai nhiều nữa, cũng khó xua tan sự sầu lo trong lòng mình!
Áp lực đánh úp, nặng nề như núi, Lâu Thành nghiến răng, theo bản năng cầm lấy di động, gọi dãy số quen thuộc.
"Alo, Thành Tử?" Một giọng nữ hơi tỏ ra khàn khàn xuyên thấu qua sóng điện truyền tới.
"Mẹ, là con." Nghe được thanh âm quen thuộc này, cánh mũi Lâu Thành cay cay, sự sợ hãi trong lòng tựa như được vuốt ve.
Mỗi lúc đó, sẽ luôn nhớ tới nhà, nhớ tới căn nhà có thể bao dung toàn bộ thống khổ cùng lo lắng của mình.
"Thành Tử, có phải chịu tủi thân và uất ức hay không, thanh âm sao lại có chút không đúng?" Mẹ của Lâu Thành mẫn cảm hỏi.
Hốc mắt Lâu Thành nóng lên, gượng cười nói: "Không có, chỉ là có chút nhớ nhà."
"Nhớ nhà? Ngày tết lúc trước hỏi con muốn trở về hay không, ai nói nam tử hán đại trượng phu cần độc lập?" Mẹ Lâu Thành lấy giọng điệu bà mẹ cười nói, "Nói thật, có phải thiếu tiền hay không?"
Cảm xúc ủ dột của Lâu Thành chậm rãi phát huy nói: "Thật sự, nhớ mẹ với bố, nhớ thịt nấu cà, lươn cắt khúc chiên xù, canh cà chua trứng mẹ làm, nhớ chậu rau hẹ kia trên ban công con tự trồng..."
Nếu mình chết đi giống cá trắm đen, nhất định sẽ rất đáng tiếc rất đáng tiếc.
Mẹ của Lâu Thành lặng lẽ, giọng điệu mang một chút nức nở nói:
"Mẹ với bố con cũng thế."
"Hừ, cái thằng nhóc thối này thế nào cũng phải chọc giận mẹ con khóc à?"
Lâu Thành nhịn không được cười cười, tâm tình từng chút một trầm tĩnh lại: "Nào dám, đúng rồi, bố con đâu?"
Sau năm lớp ba tiểu học, xí nghiệp chỗ lão ba lâm vào khó khăn, thân là kỹ nòng cốt thuật ông cũng chỉ có thể lấy được tiền lương cơ bản, hoàn toàn dựa vào lão mẹ ở trên đường bày sạp, kiếm chút tiền vất vả duy trì, rất mệt nhọc, đến cấp hai, lão cha rốt cuộc hạ quyết tâm đi ra ngoài làm công, nhưng tính tình rất kiêu ngạo ông luôn không ở chung tốt với ông chủ, ở một chỗ làm không được bao lâu liền không thể không rời khỏi, trời nam biển bắc, trong nhà dựa hết vào lão mẹ chống đỡ, sự vất vả của bà, mắt mình thấy hết.
Đợi tới cấp ba, sự thanh cao cùng tính tình của lão ba bị xã hội mài mòn hết, sau khi thanh thản ổn định về xí nghiệp quê nhà làm chủ quản kỹ thuật, tình trạng trong nhà mới được chuyển biến tốt, nhưng lão mẹ cũng không được rảnh rỗi, thế mà vào xã khu làm việc lâm thời, ở chung vui vẻ với một đám bác gái.
"Bố con con còn không biết? Ngày nào ăn cơm xong không đi đánh cờ cả giờ?" Mẹ Lâu Thành tức giận nói, nhưng hiển nhiên càng quan tâm tình trạng của Lâu Thành hơn, bắt lấy cơ hội liền hỏi hắn từng chi tiết về học tập cùng cuộc sống, chương trình học khẩn trương không? Giáo viên giảng tốt không? Có khó không? Bạn cùng phòng ở chung tốt không? Có không quen chỗ hay không? Có bị bắt nạt hay không?
Mọi khi, Lâu Thành đối với mấy vấn đề này vẫn luôn không kiên nhẫn, thuận miệng qua loa vài câu là xong, nhưng hôm nay, hắn tâm tình trầm tĩnh, cảm hoài dĩ vãng, thành thành thật thật nghiêm túc trả lời.
Mẹ Lâu Thành càng có hứng nói chuyện thêm nữa, nói tới chuyện nhà, từ nhà ông ngoại đến nhà dì nhỏ, từ thân thích lão cha bên kia không đáng tin đến trong xã khu nhà ai có mâu thuẫn.