- Đang! Đang! Đang!
Có người mang theo chiêng đồng ra sức gõ mạnh ở mặt phía bắc thị trấn nhỏ nơi tộc nhân Lý thị tụ cư, hô lớn:
- Đi lấy nước! Đi lấy nước! Từ đường cháy rồi, mọi người nhanh đi cứu!
Cả trai lẫn gái mỗi nhà đều vọt ra, mang theo thùng nước, bưng chậu gỗ chạy vội tới từ đường dưới chân núi Lộc Sơn.
Lúc này từ đường đã bị lửa lớn nuốt gọn, ngọn lửa mạnh bay vút lên. Vô số tộc nhân Lý thị lấy nước từ dòng suối nhỏ xông vào trong sân, giội vào chính đường bốc cháy, nhưng không ai dám tới gần, một chậu nước ngoại trừ khiến cửa lớn ẩm ướt ra, bên trong không làm nên chuyện gì.
Thật ra tất cả mọi người thấy rõ ràng, bàn thờ gỗ đặt linh bài đã bị đốt sụp xuống, cho dù dập tắt lửa, cũng không cứu được linh bài tổ tông.
Trong sân, một nam tử trung niên mặc trường bào gấm vóc đang giậm chân đấm ngực gào khóc:
- Ta có tội nha! Lý Văn Hữu ta làm sao giải thích với liệt tổ liệt tông đây!
Nam tử trung niên khóc đến tan nát cõi lòng này chính là tộc trưởng Lý Văn Hữu. Qua mấy canh giờ sẽ bắt đầu giỗ tổ, anh linh tổ tiên đều đã tề tụ, chuẩn bị tiếp nhận lễ kính của hậu bối, thế nhưng đúng lúc này từ đường lại cháy, chỉ sợ ngọn lửa này sẽ thiêu đốt hồn phách tổ tiên không còn.
Lý Văn Hữu tự trách trong đó còn có một ý nghĩa sâu xa hơn, trận lửa lớn này thiêu đốt bảo vật gia truyền trân quý nhất của dòng họ Lý thị, lỡ như tộc nhân ở kinh thành hoặc ở phía nam tới muốn đòi lại, gã làm sao cầm ra được.
Bên cạnh Tộc trưởng Lý Văn Hữu, là Lý Đại Quang đang run sợ trong lòng. Vừa rồi gã đã nói rõ nguyên nhân lửa cháy với Tộc trưởng, đẩy tất cả trách nhiệm lên người ba tên ác đồng ăn trộm cống phẩm. Thế nhưng tuy rằng như vậy, trong lòng gã vẫn cực kỳ bất an. Gã biết rõ hậu quả của trận cháy này, từ đường có thể xây dựng lại, linh bài có thể lập lại, nhưng linh bài đại tổ bị thiêu hủy, đó là họa lớn không cách nào cứu vãn.
Lúc ấy có lẽ gã không nên vội vàng trốn ra, ít nhất có thể mang linh bài đại tổ ra!
Lúc này, Lý Diên Khánh đã xuất hiện ở hậu viện, chỗ ở của Lý Đại Quang tại hậu viện không bị lửa cháy ảnh hưởng tới, các tộc nhân mở cửa phía sau ra, đứng trong hậu viện phía sau từ đường giội nước. Chẳng qua ở đây Tộc trưởng không nhìn thấy, tất cả mọi người chạy tới tiền viện, chỉ có ba bốn tộc nhân cứu hỏa ở nơi này.
Lý Diên Khánh đã ngâm quần áo ướt đẫm trong dòng suối nhỏ, dùng khăn ẩm ướt che miệng mũi, lại cầm chăn đệm trên giường của Lý Đại Quang quấn lên người. Hắn thừa dịp mọi người không chú ý, lấy miếng linh bài bằng gỗ tử đàn kia ra khỏi vò rượu không, giấu trong quần áo.
- Đi! Đi! Đi! Ở đây rất nguy hiểm, trẻ con mau tránh ra.
Một tộc nhân phát hiện Lý Diên Khánh, xông tới muốn đuổi hắn đi. Lý Diên Khánh lại né tránh, chạy tới bên kia.
Mấy tên tộc nhân đều tức giận:
- Ngươi là con cái nhà ai, tại sao lời người lớn nói lại không nghe?
Lý Diên Khánh nào nghe họ nói gì, đây là cơ hội duy nhất của hắn, liên quan tới việc hắn có thể tới học đường đọc sách hay không, liên quan tới khoản nợ dưới mông phụ thân hắn có thể miễn giảm hay không, liên quan tới việc phụ thân hắn không còn bị người khác trong gia tộc kỳ thị.
Hắn thấy thế lửa mặt đông đã yếu bớt, liền vọt vào trong đám cháy.
- Đứa bé kia... trúng tà rồi!
Mấy tên tộc nhân kinh hãi luống cuống tay chân, nghẹn ngào hô to:
- Có đứa nhỏ tiến vào! Nhanh cứu người đi!
Tuy rằng thế lửa trong chính đường đã yếu bớt, nhưng khói đặc cuồn cuộn, không nhìn thấy thứ gì. Lý Diên Khánh đã từng tham gia huấn luyện phòng cháy, hắn biết chạy trốn khỏi đám cháy thế nào, đó chính là đi dọc theo tường, đây là biện pháp tốt nhất, trước đó hắn đã thăm dò con đường, dùng khăn ẩm ướt che miệng mũi, dọc theo bên tường nhanh chóng bò về phía cửa trước.
Tộc nhân cứu hỏa phía trước nghe được tiếng la, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn nhau, có đứa trẻ vọt vào trong đám cháy rồi, đây là chuyện gì? Là con cái nhà ai?
Rất nhiều tộc nhân đều vội vàng nhìn qua một đám trẻ con ở phía sau cửa lớn, sợ con mình tiến vào đám cháy.
Một lát sau, liền thấy một bóng người nhỏ xông ra từ trong đám cháy, một người lập tức hoan hô:
- Đi ra rồi! Đứa trẻ đi ra rồi!
Lý Diên Khánh bị khói sặc khiến nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hắn vứt bỏ chăn đệm trong người, ôm chặt linh bài gỗ tử đàn, hô lớn:
- Ta đã tìm được rồi! Ta đã tìm được rồi!
Lý Đại Quang chạy tới, kéo hắn kinh ngạc hỏi thăm:
- Khánh nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?
- Tứ thúc, ta cũng tới cứu hỏa, ta đã tìm được linh bài kia!
Lý Diên Khánh giơ linh bài lên cao.
- Trời ạ!
Có mấy tộc nhân biết chuyện kinh hô lên:
- Là linh bài đại tổ!
Lý Đại Quang kích động ôm cổ Lý Diên Khánh:
- Đứa nhỏ ngoan, thực sự là đứa nhỏ ngoan!
Nước mắt gã tuôn ra, chỉ cần cứu được linh bài này, Lý Đại Quang gã có thể chuộc tội rồi.
Bỗng nhiên có người bên cạnh hô to:
- Đi nhanh! Nóc phòng sắp sụp rồi!
Mọi người sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài, cột trụ từ đường bị đốt gãy, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng của mái ngói, sụp xuống ầm ầm.
Lý Văn Hữu cũng hoàn toàn tuyệt vọng, gã quỳ xuống trước cổng chính dập đầu rầm rầm, cực kỳ bi ai hô to:
- Đại tổ! Liệt tổ liệt tông! Con cháu bất tài Lý Văn Hữu tội không thể tha thứ!
Lúc này, đại quản gia Lưu Thừa Hoằng đi tới phía trước nâng Lý Văn Hữu dậy, thấp giọng khuyên nhủ:
- Tộc trưởng, việc đã đến nước này, bớt đau buồn đi!
Lưu Thừa Hoằng có phụ thân là thư đồng của Lý lão thái gia, từ nhỏ gã rất được lòng Lão thái gia, cũng nhận gã làm nghĩa tử, sau khi trưởng thành lại để gã làm đại quản gia Lý phủ.
Dựa vào sự sủng hạnh của Lão thái gia, bình thường Lưu Thừa Hoằng ức hiếp hàng xóm láng giềng, cường hoành thô bạo, khiến cho tộc nhân Lý thị giận mà không dám nói gì.
Tuy rằng năm trước Lão thái gia chết rồi, Lưu Thừa Hoằng lại khó sửa đổi tính cách ngang ngược kiêu ngạo của mình, có cha tất có con, Lưu Phúc Nhi con gã cũng kế thừa sự hung ác coi trời bằng vung của gã, hôm nay rốt cuộc gây họa lớn ngập trời cho gã.
Từ đường bị đốt, linh bài đại tổ bị hủy, khiến trong lòng Lý Văn Hữu cực kỳ oán hận Lưu Thừa Hoằng, đẩy gã ra, lạnh lùng nói:
- Thiêu hủy từ đường, đây là tội lớn trong tộc quy Lý gia ta, phải nghiêm trị. Hai đứa con trai nhà Lý Chân, ta sẽ dùng tộc quy trừng phạt chúng, con ngươi họ Lưu, tộc quy chúng ta không quản được hắn, tự ngươi xem mà xử lý đi!
Lưu Thừa Hoằng sợ hãi nói:
- Lão gia, ta nhất định sẽ nghiêm trị tên súc sinh kia!
Lý Văn Hữu lắc đầu:
- Nghiêm trị hắn như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng ta muốn cho liệt tổ liệt tông một lời giải thích, sau hừng đông, ngươi thu dọn đồ đạc đi thôi!
Lưu Thừa Hoằng sợ hãi quỳ xuống, đau khổ cầu khẩn:
- Lão gia, phụ tử chúng ta làm tại Lý gia bốn mươi năm, xem mặt mũi Lão thái gia tha cho ta lần này đi! Ta sẽ đánh gãy chân nghiệt tử bồi tội với lão gia.
Lý Văn Hữu chỉ vào từ đường sụp xuống giận dữ hét:
- Ta tha cho ngươi, nhưng liệt tổ liệt tông sẽ không tha cho ta, hoặc là ngươi cút cho ta! Hoặc là đánh chết con ngươi!
Lưu Thừa Hoằng lập tức mặt xám như tro, gã vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Lý Văn Hữu:
- Ta hiểu được, Tá Ma giết lừa mà, được! Ta đi, một ngày nào đó Lưu Thừa Hoằng ta sẽ trở lại đòi một lời giải thích!
Lưu Thừa Hoằng đứng dậy nổi giận đùng đùng rời đi. Lý Văn Hữu nhìn qua từ đường sụp đổ, lại vô lực quỳ xuống, trong lòng tràn ngập sợ hãi không cách nào giải thích với dòng họ các nơi.
Lúc này, Lý Đại Quang dẫn Lý Diên Khánh tiến tới, không kìm được kích động trong lòng, thấp giọng nói:
- Tộc trưởng, đứa nhỏ này cứu được linh bài đại tổ.
- Cái gì!
Lý Văn Hữu ngẩng đầu, gã không thể tin được nhìn qua linh bài tử đàn trong lòng Lý Diên Khánh. Gã run rẩy nhận lấy linh bài, cẩn thận ôm vào lòng, cảm giác mình giống như nằm mơ vậy, gã kích động quả thực muốn khóc lớn.
Linh bài này là linh bài duy nhất tổ tiên của bọn họ là Lý Tòng Khiêm cứu ra được từ tông miếu sau khi quân Tống phóng hỏa thiêu hủy tông miếu Nam Đường, từ nay về sau trở thành vật trân quý nhất gia tộc họ.
Sau khi Lý Dục bị Triệu Quang Nghĩa giết bằng thuốc độc, Lý Tòng Khiêm cực kỳ sợ hãi, liền dùng nước chát tẩy đi chữ vàng bên trên, khiến nó trở thành một miếng linh bài không chữ. Tuy vậy ông ta cũng không dám truyền cho con trai trưởng, trước khi lâm chung vụng trộm truyền nó cho con thứ ba, để cho người này mang theo linh bài rời xa kinh thành tới Tương Châu ngụ lại. Linh bài này truyền qua nhiều đời tại Tương Châu, bình thường đều khóa trong phòng Tộc trưởng, chỉ có tế tổ mười năm mới lấy ra bày lên từ đường.
Linh bài khác có thể làm lại, duy chỉ có linh bài này một khi hủy diệt, Lý Văn Hữu gã chính là tội nhân thiên cổ của gia tộc. Vừa rồi gã đau đớn sợ hãi là cho rằng linh bài này cũng bị lửa lớn thiêu hủy rồi, không nghĩ tới lại được một đứa trẻ cứu ra khỏi ngọn lửa.
- Ngươi là... con cái nhà ai?
Lý Văn Hữu hỏi.
Lý Đại Quang ở bên nói:
- Tộc trưởng, hắn chính là con trai Đại Khí, gọi là Diên Khánh, năm nay chỉ có sáu tuổi.
- Hóa ra là con trai Đại Khí!
Lý Văn Hữu cực kỳ cảm kích trong lòng, lại kéo tay hắn hỏi:
- Khánh nhi, ngươi mới sáu tuổi, sao lại có đảm lượng xông vào đám cháy cứu tấm linh bài này?
Lý Diên Khánh cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:
- Ta cũng không biết, vốn ta ở bên ngoài xem người lớn cứu hỏa, bỗng nhiên nghe thấy bên tai có người la lên với ta, nhanh cứu ta! Nhanh cứu ta! Ta giống như bị một cỗ lực lượng đẩy một cái, liền vọt vào trong đám cháy.
Lý Văn Hữu kêu lên một tiếng, vội hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Ta ở trong đám cháy cực kỳ sợ hãi, nhưng giọng nói kia nói cho ta biết không phải sợ, hắn ở góc phía đông, ta liền men theo tường bò về góc phía đông, kết quả... kết quả ta đã tìm được tấm linh bài này.
Lý Văn Hữu ôm cổ Lý Diên Khánh, lại lớn tiếng khóc lên:
- Đây là tổ tiên chúng ta hiển linh nha!
Lý Diên Khánh nháy mắt mấy cái, ngay cả bản thân hắn cũng hơi tin tưởng.