- Người ta thường nói thiên tài là chín mươi chín phần mồ hôi, cộng thêm một phần thiên phú bẩm sinh mà thành, nhưng các ngươi có từng nghe qua, một phần thiên phú kia mới là quan trọng nhất hay chưa?
- Lúc này ắt sẽ có người nói, ngươi không cố gắng một chút thì làm sao biết mình không làm được?
- Đúng vậy, không cố gắng thì không biết, nhưng sau khi cố gắng rồi ngươi mới phát hiện thế nào là tuyệt vọng.
- Gia gia, Dương chưởng quỹ nói vậy có ổn không? Cái này...
Ngụy Khiếu Huyên nghe mà ngây người.
- Ta nghĩ Dương chưởng quỹ nói như vậy nhất định có thâm ý.
Ngụy Phách Thiên tin tưởng Dương Phong làm vậy tất có dụng ý.
- Lúc này các ngươi không cần bi thương, cũng không cần khổ sở, bởi vì ngày mai các ngươi sẽ phát hiện, còn không bằng ngày hôm qua.
- Cho nên, giang hồ hiểm ác, nếu không được thì chúng ta rút lui, lưu được núi xanh, chẳng lo không có củi đốt!
Dương Phong nói xong, nhìn những thiếu niên nhỏ nhất mười lăm mười sáu tuổi, lớn nhất hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi trước mặt, trong lòng vô cùng thoải mái, hắc hắc - có hoang mang không, chính là muốn hiệu quả như vậy đấy.
- Những lời ta vừa nói, các ngươi có thể không nghe. Nhưng những lời tiếp theo, ta hy vọng các ngươi có thể nghe rõ.
Dương Phong nghiêm mặt, trịnh trọng nhìn bọn họ.
- Đến rồi, đến rồi, mọi người vểnh tai lên, đừng bỏ lỡ chữ nào!
- Thiếu niên trí thì quốc trí, thiếu niên phú thì quốc phú; thiếu niên cường thì quốc cường, thiếu niên độc lập thì quốc độc lập; thiếu niên tự do thì quốc tự do; thiếu niên tiến bộ thì quốc tiến bộ; thiếu niên hùng bá thiên hạ thì quốc hùng bá thiên hạ;
- Mặt trời đỏ vừa mọc, ánh sáng chói lọi. Dòng sông tuôn chảy, hùng vĩ mênh mông. Rồng mạnh mẽ bay lên, vảy rồng bay lượn.
- Hổ con gầm vang trong thung lũng khiến trăm thú run sợ. Chim ưng thử cánh, khí thế ngút trời. Hoa đẹp vừa hé nụ, rực rỡ muôn màu. Thanh kiếm vừa mài sắc bén vô cùng. Trời cao bao la, đất rộng mênh mông. Dù thời gian có ngàn năm, không gian có bát hoang.
- Tiền đồ rộng lớn như biển cả, tương lai còn dài. Thiếu niên Thiên Tần ta thật đẹp biết bao, cùng trời đất trường tồn! Thiếu niên Thiên Tần ta thật tráng lệ biết bao, cùng đất nước bất diệt!
Dương Phong mượn một đoạn trong - Thiếu niên Trung Quốc thuyết- , lược bớt và sửa đổi đôi chút, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, trong lòng vô cùng vui sướng!
Từng có một vị dì... À không đúng, từng có một vị MC tên là Trương Diệp cũng từng dẫn một đoạn trong - Thiếu niên Trung Quốc thuyết- tại một buổi dạ hội, khiến ông ta nổi tiếng khắp cả nước.
Dương Phong nói xong một đoạn khẳng khái hăng hái, khiến người ta muốn đi tiểu kia, sau đó xoay người trở về cửa hàng.
- Chủ nhân, Tiểu Bạch nghe không hiểu ngươi vừa nói gì, nhưng mà cảm giác rất lợi hại.
- Chủ nhân của tộc trưởng quả nhiên cao thâm khó lường, nói chuyện cũng nghe không hiểu, nhưng mà giống như tộc trưởng nói, cảm giác rất lợi hại.
Tiểu Bạch và Hổ Thiên Thiên chạy lon ton theo sau Dương Phong, trên mặt đều là vẻ sùng bái.
- Ha ha, hôm nay chủ nhân dạy cho các ngươi một thành ngữ, gọi là 'không hiểu lắm nhưng có vẻ rất lợi hại', ý là tuy rằng không hiểu ngươi đang nói gì, nhưng có vẻ rất lợi hại.
- Chủ nhân chính là chủ nhân, biết nhiều thứ thật đấy.
Tiểu Bạch vội vàng nịnh nọt.
- Không hổ là chủ nhân của tộc trưởng, kiến thức uyên bác, chỉ có người như ngài mới xứng để tộc trưởng đi theo.
Hổ Thiên Thiên cũng tranh thủ nịnh hót.
Mãi đến khi Dương Phong đi vào trong tiệm, mọi người mới hoàn hồn. Lúc này không ai nói gì, tất cả đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía cửa hàng.
- Hay cho câu 'thiếu niên Thiên Tần ta thật đẹp biết bao, cùng trời đất trường tồn'!
- Hay cho câu 'thiếu niên Thiên Tần ta thật tráng lệ biết bao, cùng đất nước bất diệt'!
- Dương chưởng quỹ quả nhiên là nhân vật lớn, vậy mà lại có tình cảm như thế, lão phu nhất định phải truyền bá đoạn này đến mọi ngóc ngách của Thiên Tần đế quốc!
Nói xong, lão chắp tay cúi đầu thật sâu về phía cửa hàng. Triệu Thế Phương thân là thành chủ, quyết định lần này đến phủ Thiên chủ, nhất định phải báo cáo chuyện này cho phủ chủ Sở vương biết, để phủ Thiên chủ truyền bá đoạn này ra ngoài.
Đội ngũ tham gia thi đấu vòng loại Thanh Tú Võ Đạo hội xuất phát, do Ngụy Phách Thiên và thành chủ Triệu Thế Phương dẫn đầu, trùng trùng điệp điệp tiến về phía phủ Thiên chủ, chờ khi bọn họ trở về, thứ nghênh đón bọn họ chính là tiếng hoan hô của toàn thể Thiên Phong thành!
Dương Phong và Tiểu Bạch vào trong tiệm, còn Hổ Thiên Thiên nằm ngay cửa, làm một con hổ canh cửa. Không ai có thể ngờ, con hổ con canh cửa này lại là ma thú Huyền cảnh.
Tống biệt đám thiếu niên tham gia Thanh Tú Võ Đạo hội, những người khác lần lượt đi vào cửa hàng.
- Dương chưởng quỹ, con hổ con này ở đâu ra vậy, trông đáng yêu thật đấy!
Mấy người không biết đến sự tồn tại của Tiểu Bạch tò mò hỏi.
Những người biết Tiểu Bạch sẽ không hỏi như vậy, bởi vì chắc chắn là do Tiểu Bạch mang về, mấy ngày nay không gặp Tiểu Bạch, hôm nay vừa gặp đã thấy có thêm một con hổ, chắc chắn là có liên quan đến Tiểu Bạch rồi.