Sau khi cúp điện thoại, Chân Minh Châu hít sâu một hơi rồi tiếp tục khử trùng phòng ốc. Tiếp đến cô lại nghĩ không biết có nên tiêm ngừa vắc-xin phòng bệnh không? Dù sao cũng là người xuyên đến từ cổ đại nên có thể mang một số mầm bệnh nào đó.
Chân Minh Châu suy đi nghĩ lại, thấy không có khách đến trời liền lấy chìa khoá xe đi ra ngoài.
Đừng nhìn những bậc thang phía trước homestay mà nhầm tưởng rằng không thể lái xe xuống núi. Trên thực tế phía sau cổng lớn có một đường lớn có thể trực tiếp lái xe xuống núi. Dù gì xã hội ngày càng hiện đại nên đường xá đi lại cũng thuật tiện hơn, không phải chỉ có độc địa một con đường núi.
Chỉ cần bảy tám phút là Chân Minh Châu đã lái chiếc ô tô con của mình xuống núi. Chân Minh Châu cô được nhiều người đặt biệt danh là "Tay đua tốc độ." Thật ra Chân Mình Châu còn có các biệt danh khác, rất nhiều là đằng khác. Mọi người thường gọi biệt danh của cô, nói như thế nào nhỉ? Có thể gọi sai tên nhưng không thể sai biệt danh.
Chân Minh Châu có vẻ lười biếng, nhưng thực ra cô rất đa tài. Khi mẹ cô mắc bệnh ung thư ba Chân đã phải vào bệnh viện chăm sóc bà ấy. Chân Minh Châu khi ấy chỉ mới năm sáu tuổi đã có thể tự chăm sóc bản thân.
Sau này, Minh Châu bé nhỏ mồ côi mẹ, dù bố cô biết làm nhiều việc nhưng có những lúc không thể chăm sóc cô. Vì thế, ba Chân cùng với bé Minh Châu đều biết làm nhiều việc và có thể tự chăm sóc bản thân.
Cô biết khá nhiều thứ, dù không xuất sắc nhưng vẫn có thể làm được một cách dễ dàng.
Chân Minh Châu lái xe hướng vào thành phố, ở chỗ bọn họ thời tiết mưa nắng thất thường, mới hôm qua mưa to hôm nay trời lại nắng chói chang.
Chân Mình Châu phóng xe đến Trung tâm phòng dịch, ở đây cũng không có nhiều người nên cô được vào thăm khám ngay mà không cần xếp hàng chờ đợi.
Chỉ là sau khi bác sĩ xem qua sổ sức khỏe của Chân Minh Châu liền nói: "Cháu không cần tiêm vắc-xin vì cháu đã tiêm ngừa một số loại bệnh cần thiết khi còn nhỏ. Trong đó có một số loại vắc-xin không cần tiêm lại lần hai."
Chân đặt hai tay lên đầu gối ngồi như một bé ngoan, cô có cảm giác sợ hãi đối với bệnh viện và bác sĩ.
Nghe bác sĩ nói như vậy cô liền chớp chớp mắt rồi hỏi: "Nếu tôi từng tiếp xúc với người chưa tiêm vắc-xin thì sao? Có thể bị lây nhiễm virus từ họ hay không?"
Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô lại nói: "Việc tiêm chủng đã được phổ biến trên khắp cả nước, làm sao có việc chưa tiêm vắc-xin."
Chân Minh Châu vội vàng giải thích: "Nếu họ đến từ vùng sâu vùng xa rất nghèo, chưa được tiêm ngừa thì sao."
Vị bác sĩ lại tiếp lời: "Như vậy cũng không sao vì cháu đã tiêm vắc-xin rất đầy đủ."
Nghe vậy Chân Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm. Dĩ nhiên là cô được tiêm chủng rất đầy đủ. Nguyên nhân là do mẹ cô qua đời vì bạo bệnh, nên cô và ba cũng quan tâm đến vấn đề sức khỏe hơn. Mỗi năm hai người đều đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, cũng không thể bỏ qua việc tiêm vắc-xin phòng bệnh.
"Vậy cháu thật sự không cần tiêm ngừa gì đúng không ạ."
Vị bác sĩ nghiêm túc lúc này lại hài hước trả lời: "Nếu cháu thật sự muốn tiêm thì có thể chọn nhổ răng. Nhiều loại vắc-xin không cần tiêm lại lần hai nhưng răng thì có nhiều, có thể tuỳ tiện nhổ vẫn được."
Chân Minh Châu câm nín: "... ..." bác sĩ thật biết nói đùa nha.
Sau đó, cô lấy lại sổ sức khỏe rồi chào tạm biệt bác sĩ: "Cảm ơn bác sĩ, cháu đi đây"
Bác sĩ lại liếc nhìn cô rồi nói: "Tôi cũng không định giữ cháu lại ăn cơm."
Chân Minh Châu: "..." Bác sĩ vừa nghiêm nghị lại cũng thật hài hước.
Sau khi đi ra ngoài cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Vì cứ mỗi lần nhìn thấy bác sĩ thì theo bản năng cô lại cảm thấy "tim đập chân run."
Nếu đã có dịp vào thành phố thì tự nhiên Chân Minh Châu cũng không về ngay mà quyết định đi ăn một bữa thật đã. Với cô ăn uống rất quan trọng, ăn cơm cũng lớn như bầu trời vậy. Chân Minh Châu dứt khoát đến quán lẩu hot nhất nhì Lệ thành. Bởi vì đặc trưng khí hậu ở địa phương mà các quán lẩu rất được yêu thích.
Tối qua cô bị hoảng sợ nên đương nhiên hôm nay phải tìm một chút an ủi. Không có việc gì mà một nồi lẩu không thể giải quyết được. Chân Minh Châu mở cửa xe đi vào quán lẩu, nhưng nhìn thấy phía trước có hơn bốn mươi người xếp hàng đầu cô liền rủ xuống. Chỉ muốn ăn lẩu thôi mà cũng khó vậy sao.
"Chân Minh Châu." Nghe thấy có người gọi cô liền quay đầu lại liền thấy một người đàn ông ưu nhã mặc tây trang mang giày da đang mỉm cười với cô. Khi nhận ra người đàn ông này là ai thì cô cảm thấy da đầu tê dại.
"Là giáo sư Vu sao?" Giáo sư Vu là giáo sư dạy ở đại học của Chân Minh Châu. Cô chưa từng học với người này, và giáo sư Vu cũng không phải giáo sư của khoa cô nhưng lại là người đáng sợ nhất trong lòng cô. Giáo sư Vu là giáo viên chủ chốt của khoa y học lâm sàng, được hầu hết sinh viên gọi là giáo sư ma quỷ.
Vị này tuy điển trai, gương mặt lại phúc hậu nhưng bên trong lại là một ác ma, không chỉ nổi danh là giáo sư ma quỷ của khoa mà tất cả các sinh viên của trường đều biết.
Nghe nói vị này rất chuyên nghiệp, việc đánh rớt tín chỉ là chuyện thường nên có không ít sinh viên thi rớt. Không phải chỉ ở riêng khoa y học lâm sàng mà là toàn trường.
Chân Minh Châu và giáo sư Vu gặp nhau là khi cô nhận công việc điểm danh dùm để kiếm thêm một chút thu nhập. Cô vừa mới vào trường nên không hề hay biết về sự khủng khiếp của người này. Vì thế cô hí ha hí hửng đến lớp mà không biết rằng giáo sư Vu chỉ cần nhìn qua là không bao giờ quên liền nhận ra cô không phải sinh viên của mình. Nghĩ lại chuyện cũ khiến Chân Minh Châu cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn bước ra khỏi quán lẩu.
Tuy vậy Chân Minh Châu chỉ đành lúng túng lễ phép chào hỏi giáo sư Vu: "Xin chào, giáo sư Vu." Cô nhìn xung quanh bộ dạng rất muốn biết làm thế nào giáo sư Vu lại xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, khách sáo của Chân Minh Châu, giao sư Vu liền mỉm cười, ôn hoà nói: "Tôi về nhà."
Sau đó khi thấy dáng vẻ của Chân Minh Châu, liền tốt bụng đề nghị: "Em đi một người, tôi cũng đi một người hay là chúng ta ngồi chung đi." Giáo sư Vu cho cô xem điện thoại của mình, thì ra là số tiếp theo.
Chân Minh Châu: "..." đây là muốn dụ dỗ mình sao. Chân Minh Châu nghĩ đến bốn mươi người đang xếp hàng phía trước, lại cân nhắc việc ngồi ăn cùng bàn với giáo sư Vu. Cuối cùng ẩm thực đã chiến thắng, cô cắn răng đáp: "Được ạ."
Chân Minh Châu nở nụ cười, dù chịu sự ám ảnh từ nỗi sợ hãi bác sĩ và giáo sư Vu nhưng vì ăn lẩu cô vẫn có thể ngồi cùng bàn với người này.
Chân Minh Châu lúng túng nói chuyện: "Thật là trùng hợp, quê của giáo sư Vu cũng ở Lệ Thành sao?"
Giáo sư Vu cũng không trả lời mà lại nói: "Đừng căng thẳng, tôi cũng không ăn thịt người."