Chương 8: Thanh Thủy đường thôn

Thiên ảnh

Tiêu Đỉnh 21-06-2024 12:29:15

Nghe Đinh Đương yêu kiều oán giận, Lục Trần không giận lại cười nói: - Này, ta sắp phải ra ngoài rồi. Ngươi nói thế không phải là nói ta sao? Vừa nói hắn vừa dừng lại một chút, đi tới ngồi xuống bên giường, đột nhiên không biết lấy ra một khối linh thạch phát sáng long lanh từ đâu, nhét vào cạnh đầu Đinh Đương. Hai mắt Đinh Đương lập tức sáng ngời, hoan hô một tiếng, đưa tay ra lấy, lộ ra cánh tay ngọc trắng nõn. Lục Trần cười ha ha, nhân cơ hội thò tay xuống dưới chăn nắn hai cái. Đinh Đương kêu lên sợ hãi, tay vừa bắt linh thạch liền nằm thành quyền đánh về phía Lục Trần. Một tay còn lại liều mạng nắm chặt chiếc chăn mềm, ngăn cản bàn tay hèn mọn bỉ ổi kia. Chẳng qua tay chân vung lên, người xoay chuyển hỗn loạn, thân thể ấm áp mềm mại kia vẫn bị hắn lợi dụng sờ soạng vài cái. Lục Trần lập tức nhảy xa ra, rời khỏi chiếc giường ấm áp, bước đến cửa phòng, mở cửa đi ra ngoài. Từ căn phòng xa xa phía sau lưng vẫn truyền tới tiếng nữ tử hờn dỗi mắng: - Ghê tởm, nam nhân thối chẳng kẻ nào tốt đẹp. Nhớ kỹ cho bà đấy! Luồng gió tươi mát từ trên Trà Sơn phía xa thổi xuống, băng quan khe suối Thanh Thủy đang chảy róc rách, tạo nên từng đợt sóng gợn, lại xuyên qua khu rừng trúc xanh xanh và rừng hoa đào kiều diễm hai bên bờ sông, vì vậy mang theo một mùi hương thơm ngát, thổi qua cầu đá đã trải bao mưa gió, thổi qua con đập ngang khe suối nhỏ, thổi qua đường đá xanh ven bờ, cuối cùng nhẹ nhàng phất qua thân thể trong nắng sớm này. Lục Trần duỗi thắt lưng, há mồm ngáp một cái, mặt lộ nụ cười mỹ mãn. Ánh mắt hắn nhìn quanh. Cái thôn yên bình trong sáng sớm này là nơi hắn ở hôm nay. Nơi này tên là Thanh Thủy đường thôn, được gọi tên theo khe suối Thanh Thủy uốn lượn xuyên quanh thôn kia. Suối nước Thanh Thủy, nước cực kỳ trong, chảy nhẹ nhàng, ngoài hồ nước sâu đầu nguồn dưới Trà Sơn ra, nơi sâu nhất không quá đầu gối, thường ngày rất nhiều trẻ con trong thôn đều ra đây nghịch nước. Trong suối Thanh Thủy có rất nhiều đá cuội to nhỏ, hình thù kỳ quái nào cũng có. Thường có ít cá nhỏ màu xám không tên bơi lội quanh khe đá, nô đùa thản nhiên tự đắc. Hai bờ khe suối nhỏ có rất nhiều trúc xanh và hoa đào, tiết xuân quang minh này là lúc đẹp nhất trong năm. Lúc trúc xanh xanh, hoa đào phấn hồng, phối hợp với ánh nắng chiếu xuống mặt nước trong xuối, thoáng qua như một bức tranh sơn thôn tuyệt mỹ, đẹp không sao tả xiết. Lục Trần lững thững bước đi, nghe hai ba tiếng chim hót, tiếng suối reo phía xa xa. Rất nhiều phòng ốc của nhà nông xuất hiện hai bên bờ suối, trông có vẻ hơi hỗn độn, không có quy tắc gì nhưng lại có vài phần hơi thở hương dã tự nhiên. Lúc này trong Thanh Thủy đường thôn đã có người dậy ra ngoài. Trên đường Lục Trần đi bên bờ suối Thanh Thủy có gặp vài người, đều gật đầu cười bắt chuyện, thoạt nhìn có vẻ rất quen thuộc người ở nơi này. Một đường như vậy, tại con đường đá xanh và khe suối phía trước xuất hiện một gốc cây hòe lớn, lá rất dầy. Dưới tàng cây có một tảng đá, một ngư ông mặc áo tơi đang ngồi, tay cầm cần cây buông câu xuống suối Thanh Thủy. Lục Trần đi qua nhìn vào giỏ cá để bên cạnh lão, quả nhiên thấy trống trơn, không khỏi cười nói: - Lão Dư, nói với lão bao nhiêu lần rồi. Cá trong suối này quá nhỏ, không lớn nổi, cũng không câu nổi. Nếu lão muốn câu cá thì đi ra sông nhỏ năm dặm ngoài thôn, nếu không thì chịu khó trèo lên Trà Sơn, đến Long Hồ phía sườn tây đi. Ở chỗ đó mới câu được cá lớn. Ngư ông nọ hơi chất phác quay đầu nhìn hắn. Đó là một ông lão mái tóc hoa râm, sau đó chậm rãi nói: - Trong suối này có cá lớn. Ta đã từng thấy tận mắt rồi. Lục Trần cười ha hả, tiện tay nhặt một hòn đá dưới chân ném vào trong suối nhỏ. Chỉ nghe rào một tiếng, nước suối bắn lên, nhất thời tạo thành một mảng sóng gợn, sau đó cười nói với lão ngư ông: - Ta ở chỗ này đã nhiều năm như vậy, trừ đá và bụi cây ra, cho tới bây giờ chưa từng thấy trong nước có cá lớn. Lão nói mò phải không? Lão ngư ông kia cũng không tức giận, chỉ lắc đầu, sau đó lập lại câu kia: - Tiểu Lục à, ta không lừa ngươi. Trong nước thật sự có cá. Lục Trần cười to, tựa hồ nói chuyện với ngư ông lão Dư này khiến hắn rất vui vẻ, vỗ vỗ nhẹ lên bả vai của lão Dư, sau đó xoay người bước đi, chỉ để lại lão Dư ngồi dưới tàng cây hòe, ngẩn ra hồi lâu rồi, vung dây câu thành một được cong trên không trung, rơi xuống nước, tiếp tục trầm mặc mà an tĩnh câu cá. Đi dọc theo con đường thêm mười trượng nữa, thấy một khu nhà có vài cây trúc xanh mọc ở góc tường, gian phòng cuối cùng có gắn một lá cờ xiêu vẹo, trên có viết một chữ "rượu" khiến người ta khó mà nhận ra nổi. Lục Trần đi qua, tiện tay đẩy mở cửa phòng. Cánh cửa mở vèo một tiếng, trong đó truyền ra tiếng nói bất đắc dĩ của một người: - Này, ngươi thấy tửu quán nhà ai sáng sớm thế này đã mở chưa hả? Lục Trần đi thẳng vào trong tửu quán vô danh, quả nhiên thấy đại đa số ghế đều đang xếp trên mặt bàn, hiển nhiên tối hôm qua mở cửa muộn rồi. Hắn cũng không khách sáo, tự mình lấy một cái ghế cạnh cửa sổ đặt xuống đất, sau đó quay đầu cười nói: - Ta cũng không đến uống rượu. Tại một góc tường khác của tửu quán, phía sau quầy có một nam tử trung niên mập mạp, mặt mang phúc tướng, nhìn rất dễ mến chậm rãi ngồi dậy. Gã nhìn Lục Trần, tò mò hỏi: - Hả? Thế thì ta cũng tò mò, không biết ngươi không đến uống rượu thì tới tửu quán của ta để làm gì? Lục Trần vỗ bụng nói: - Mệt mỏi một đêm rồi, bụng đói nên muốn tới ăn bát mỳ thôi! Nam tử kia hừ một tiếng nói: - Ta chỉ bán rượu, không bán mỳ. Lục Trần cười ha hả nói: - Ta cũng không định mua của ngươi. Không mua vẫn có mỳ, nhanh nhanh đi. Sau thời gian một chén trà nhỏ, một chén mỳ nghi ngút khói, thơm đầy hành hoa, có cả trứng gà đã đặt trước mặt Lục Trần. Lục Trần than thở một tiếng, cầm đũa gắp một miếng to, vừa ăn vừa nói không rõ: - Lão Mã, tài nghệ của lão lại có tăng lên rồi. Mỳ này thật không tồi. Thành thật mà nói, nếu mười năm nay không có rượu và đồ ăn của ngươi thì ta không biết sống thế nào rồi. Lão Mã cầm một cái giẻ lau trên quầy xuống, đi ra dỡ ghế trên mặt bàn, bắt đầu quét dọn, đồng thời cười một chút, nói với Lục Trần: - Đừng nịnh hót nữa. Cho dù rượu và đồ ăn của ta có khó ăn tới chó không ăn nổi thì ngươi cũng sẽ ăn mà mặt không đổi sắc. Lục Trần ăn từng miếng mỳ, hình như không nghe thấy lời này của lão Mã. Lão Mã cũng không thèm để ý, đặt hết ghế xuống rồi quét dọn tửu quán một vòng, sau đó trở lại chỗ. Trên mặt bàn trước mặt Lục Trần lúc này chỉ còn một cái bát không. ...