"Vãn bối muốn mời Ngải Huy đồng học gia nhập vào Anh Hoa phong xã."
Lý Duy cẩn thận từng li từng tí đáp, Vương phu tử danh tiếng không nổi, nhưng hắn không dám có chút thất lễ. Hắn học tại Cảm Ứng tràng, biết rõ phu tử bên trong Cảm Ứng tràng tàng long ngọa hổ, trước đây khi đi học thì không có cảm giác, sau khi đi ra mới biết được trong đó, mỗi phu tử đều không đơn giản.
Huống chi, năm đó Lý Duy cũng từng tham gia lớp học của Vương phu tử.
Hắn rất may mắn mình cùng đi theo tới.
Lúc đó khi hắn nghe được Ngải Huy có lão sư, thì không dám tự ý đưa ra lời mời trực tiếp với Ngải Huy.
"Việc này về sau nói tiếp." Lão đầu như lại không có khách khí với Lý Duy, vung tay lên liền cắt đứt lời Lý Duy định nói tiếp.
Lý Duy thức thời mà cáo từ rời đi, nhưng trong lòng càng thêm kiên định cùng quyết tâm muốn kéo Ngải Huy vào Anh Hoa phong xã. Những phu tử Cảm Ứng tràng này mỗi người mắt cao hơn đỉnh, có thể được bọn họ ưu ái, thiên phú của Ngải Huy rất được xem trọng a. Hơn nữa tranh luận vừa rồi càng chứng minh một điểm này, nhìn xem, ngay cả Hàn Ngọc Cầm đại sư đều hy vọng thu được Ngải Huy làm đệ tử, mình còn có ý được gì khác?
Hạt giống tốt như vậy, bỏ qua là sẽ mất ngay!
Trong đầu Lý Duy cố gắng suy nghĩ làm thế nào mới có thể lôi kéo Ngải Huy vào, không đúng, là mời vào Anh Hoa phong xã, tiện đà tạo hứng thú về Binh Nhân bộ.
Sau khi đuổi Lý Duy đi, lão đầu tiến vào phòng, nhìn thấy Ngải Huy đang mở mắt, liền cười nói: "Vừa rồi ngươi đều đã nghe được rồi, thế nào? Cảm thấy hứng thú với thêu không?"
Ngải Huy lắc đầu: "Học thêu có thể kiếm tiền, điểm đó rất tốt, nhưng thêu thùa cả đời thì đệ tử còn là không nguyện ý."
"Nhìn xem, ai biết trò bằng thầy!" Lão đầu rất đắc ý, tiếp theo tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ngươi vậy mà thật sự có thể dệt ra băng lụa, ngay cả ta cũng giật mình a."
Nhưng lão đầu lập tức trở nên nghiêm túc: "Bất quá gần nhất ngươi đến phường thêu không được rồi, ngươi lần này bị thương không nhẹ, có chút phiền phức."
Ngải Huy nhớ tới khối "Đại nam châm" trong cơ thể mình kia, trong lòng hiện lên dự cảm bất tường: "Rất nghiêm trọng sao?"
Lão đầu cũng không có nói, mà là trả lời: "Ngươi đem tình huống cụ thể lúc đó nói qua một lần."
Ngải Huy liền kể lại chuyện mình tại trong Huyền Kim tháp vừa tu luyện vừa dệt như thế nào, sau đó như thế nào tại lúc đi ra lại bị đụng văng vào, sau đó bị cuốn lên phía trên Huyền Kim tháp, lúc đó vì tự cứu là như thế nào thu nguyên lực vào Bản mạng nguyên phủ.
Lão đầu ngồi nghe con mắt trợn tròn, một mặt bị sự tàn nhẫn quả quyết của đệ tử mình làm chấn động, một mặt lại bị sự lớn mật và linh cảm của Ngải Huy làm sợ hãi thán phục.
Ông ta nhịn không được hỏi: "Ngươi nghĩ làm thế nào để kim Nguyên lực hấp dẫn lẫn nhau?"
"Song Lưu dệt pháp a, Minh Tú sư tỷ không phải đã biểu diễn qua một lần rồi sao?" Ngải Huy nói như lẽ đương nhiên.
Lão đầu ngơ ngác nhìn Ngải Huy, qua nửa ngày mới mở miệng nói: "Hiện tại ta tin tưởng lão thái bà nói ngươi là thiên tài thêu rồi."
Bạn già là thêu đại sư, ông ta tự nhiên lí giải về thêu hơn xa người bình thường, đặc biệt về Song Lưu dệt pháp của lão thái bà. Rất ít có người biết rõ, Song Lưu dệt pháp của lão thái bà còn có quan hệ với ông ta.
Người khác chỉ biết Hàn Ngọc Cầm là thêu đại sư, Vương Thủ Xuyên không có tiếng tăm gì, nhưng mà rất ít có người biết rõ hai người là thanh mai trúc mã. Người khác chỉ biết Hàn Ngọc Cầm đại sư tại mười chín tuổi liền sáng chế ra Song Lưu dệt pháp, nhưng không ai biết rõ, hiệu ứng cảm ứng giữa kim Nguyên lực là Vương Thủ Xuyên phát hiện.
Cho nên lão đầu mới càng thêm tán thán thiên phú của Ngải Huy.
Nhìn một lần là có thể hiểu biết sự ảo diệu trong Song Lưu dệt pháp, thiên phú như vậy, quả thực chưa từng nghe thấy.
Đồ đệ của mình thiên phú cao là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện khiến người đau đầu. Bởi vì đồ đệ thiên phú tốt dày vò ra phiền phức cũng sẽ phiền phức hơn xa phiền phức mà người bình thường gây ra!
Giống như lần này.
Ngải Huy nhớ tới Đoan Mộc Hoàng Hôn, không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, tên gia hỏa kia thế nào rồi?"
Lão đầu biết rõ Ngải Huy nói tới là Đoan Mộc Hoàng Hôn, không vui nói: "Lão sư của người ta là Đại Cương, cần phải ngươi lo lắng sao?"
"Không phải ta lo lắng." Ngải Huy nghiến răng nghiến lợi: "Ta là chờ bắt đền hắn! Tên gia hỏa dối trá kia, lần này hại ta thảm như vậy, không hung hăng cho hắn một đao, việc này không kết thúc!"
"Vi sư ửng hộ ngươi!" Lão đầu rất tán đồng.
"Tổn thương của ta?" Ngải Huy mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội nhìn lão sư.
"Rất phiền phức." Lão đầu trầm ngâm: "Đẳng cấp của Kim nguyên lực trong Huyền Kim tháp cao hơn ở Bản mạng nguyên phủ ngươi rất nhiều. Khách cường chủ yếu, Bản mạng nguyên phủ của ngươi không có biện pháp hấp thu tiêu hóa nó. Hơn nữa gần đây ngươi không thể tu luyện, chỉ cần Kim nguyên lực vừa tiến vào trong cơ thể ngươi là sẽ bị nó thôn phệ. Nếu như ngươi có bốn cung, đám nguyên lực này sẽ là đại bổ cho ngươi, ngươi có thể chậm rãi hấp thu."
Ngải Huy có phần sốt ruột: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Biện pháp luôn luôn có." Lão đầu ngạo nghễ nói: "Sư phụ của ngươi tuy rằng không phải Đại Cương, nhưng cũng không phải là cái gì đều không hiểu."
Ngải Huy thở phào nhẹ nhõm, có biện pháp là tốt rồi.
"Việc này còn phải có sư nương người xuất lực." Lão đầu suy nghĩ một cái, căn dặn: "Tính tình sư nương ngươi không tốt, nàng nói cái gì ngươi cứ đáp ứng, đừng có chọc giận bà ta. Nếu bà ta nổi giận, ta cũng không có biện pháp nào, cuối cùng mắc nợ nàng quá nhiều."
Khi nói câu sau cùng, lão đầu có chút than thở cùng áy náy.
Ngải Huy xương gãy rất nhanh làm lại, thân thể hắn vốn rất khỏe mạnh, năng lực khôi phục tốt hơn hẳn học viên bình thường.
Những ngày dưỡng thương này hắn không nhàn rỗi, tuy rằng không có cách nào tu luyện, nhưng nghe giảng bài gì gì đó trái lại không ngại. Khi đi học, đồng học nhìn thấy tay hắn bị thương, còn có mấy người tới quan tâm hỏi thăm một chút.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không có xuất hiện, nói vậy tổn thương còn chưa có lành. Hỏi qua bạn học, không có người biết rõ lúc nào Đoan Mộc Hoàng Hôn tới, xem ra chuyện mình và Hoàng Hôn cùng bị thương không có lan truyền ra ngoài.
Ngải Huy cười nhạt trong lòng, chờ gặp lại tên gia hỏa này, chúng ta phải tính toán khoản nợ này.
Lãng phí nhiều ngày như vậy không có tu luyện, làm lỡ bao nhiêu là chuyện, còn chưa biết có lưu lại di chứng hay không đấy.
Mình cũng thực sự là tai bay vạ gió.
Trong khoảng thời gian này hắn còn về Binh Phong đạo trường một chuyến, Lâu Lan kiểm tra qua thân thể hắn, cũng nói vô pháp trị liệu. Cô bé quán mì vẫn không có tin tức, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, làm Ngải Huy có chút kinh ngạc.
Đối với Ngải Huy mà nói, thụ thương như chuyện thường ngày, tâm tính rất cân bằng, cuộc sống trôi qua rất phong phú.
Mỗi ngày lão đầu đều bận rộn tối đầu tối mặt, trong mắt tràn đầy tơ máu, Ngải Huy biết rõ lão sư là đang bận rộn việc trị liệu cho hắn, trong lòng âm thầm cảm động.
Cuối cùng có một ngày, lão đầu hỏi hắn: "Tổn thương thế nào rồi?"
"Tất cả đều khỏi rồi!" Ngải Huy vung vẩy cánh tay, để chứng minh mình đã khỏi.
"Vậy chúng ta giải quyết vấn đề đám nguyên lực kia cho ngươi!"
Lão đầu nói ra lời nói mà Ngải Huy mong đợi đã lâu, hắn gật đầu lia lịa, chỉ thiếu thốt lên câu 'lão sư anh minh'. Tuy rằng cuộc sống trôi qua rất phong phú, nhưng không có cách nào tu luyện, Ngải Huy cảm giác thân thể của mình như bị gỉ sét.
"Chúng ta sẽ đến phường thêu sao?"
Ngải Huy nhớ lại lão sư từng nói qua cần có sư nương hỗ trợ, không khỏi hỏi.
"Đi phường thêu làm gì?" Lão đầu vẻ mặt kỳ quái, nói tiếp: "Đi theo ta."
Ngải Huy theo lão đầu đi tới một nơi quen thuộc, là cái viện chất đầy tạp vật nhìn qua như bãi rác kia, đối với nơi đây hắn tuyệt đối không có bất cứ cái hồi ức gì không tốt.
Nhìn thấy thứ ở chính giữa viện, sắc mặt Ngải Huy liền thay đổi.