Chương 73

Vị Đắc Xán Lạn

Cao Đài Thụ Sắc 15-10-2023 10:40:44

Ngoại truyện: Thi đại học Hạ Bình Ý thi đại học, người căng thẳng nhất là Kinh Xán. Tối trước ngày thi, Kinh Xán còn cặm cụi thực hiện chức trách của một gia sư, đôn đốc Hạ Bình Ý học thuộc thơ cổ, còn nhặt những bài dễ sai của các môn ra nhấn mạnh lại một lần. Thậm chí khi ngủ, giữa ngày hè hơn ba mươi độ, Kinh Xán chống đầu hỏi Hạ Bình Ý: "Tối cậu không bị lạnh chứ?" Hạ Bình Ý ấn đầu cậu xuống: "Mau ngủ đi."... Hạ Bình Ý ngủ rất ngon, nhưng sau khi nằm xuống Kinh Xán vẫn còn nhớ lại mấy kiến thức cấp ba, sáng hôm sau thì không đợi báo thức cậu đã tự dậy trước rồi. Kinh Xán rón rén xuống bếp làm bữa sáng, hai người ăn xong thì lái con xe điện tới trường như mọi ngày. Cổng trưởng rất đông đúc, hầu hết là bố mẹ dặn con mình thả lỏng, làm bài cẩn thận. Kinh Xán nghĩ mình không giỏi ăn nói lắm, sợ nói sai nên cứ mím môi nhìn Hạ Bình Ý mãi. Hạ Bình Ý đưa chìa khóa xe cho Kinh Xán: "Cậu về đợi tôi là được, tôi thấy hôm qua cậu ngủ không ngon, về ngủ bù đi." Kinh Xán lập tức lắc đầu: "Tôi ở đây đợi cậu." Hạ Bình Ý vui vẻ hỏi: "Cậu ở đây làm gì? Ở đây lại say nắng mất. Thời tiết lạ thật, toàn bảo thi đại học trời mưa là đang tưới bón nhân tài mà? Sao lúc tôi thi lại không mưa?" Kinh Xán ngẩng đầu nhìn trời, thuận tiện đáp: "Có lẽ vì muốn tôi vui vẻ..." Nói nửa chừng thì Kinh Xác nhìn quanh, không nói nữa. Hạ Bình Ý không chịu bỏ qua, anh cúi xuống hỏi: "Vui vẻ làm gì?" "Tôi còn làm gì được nữa" Kinh Xán hết cách, đành sáp lại gần Hạ Bình Ý: "Vui vẻ đợi cậu thi xong thôi." Đợi cậu thi xong đi ăn mừng, lên kế hoạch tương lai, sau đó thong thả đi nốt phần đời còn lại. "Được rồi." Hạ Bình Ý đùa: "Nể cậu, tôi tha cho ông trời đấy." Học sinh vào trường thi, cổng trường khép lại, tiếng chuông vang lên. Bốn bề yên tĩnh trở lại, Kinh Xán đứng giữa rất nhiều phụ huynh, làm việc mà cậu giỏi nhất tại ngôi trường có ý nghĩa đặc biệt với mình này... Có người đã về xe mở điều hòa ngủ, có người thì sang những cửa hàng bên đường ké điều hòa, nhưng Kinh Xán không đi đâu hết, chỉ đứng sát vào cổng nhìn hướng phòng thi của Hạ Bình Ý, yên lặng chờ đợi. Sau môn Ngữ văn sáng đầu tiên chẳng ai nói gì, nhưng sau bài thi Toán, bầu không khí ở cổng trường nghiêm túc hẳn lên. Kinh Xán vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy gần như ai cũng kêu than đề Toán khó, không thì cũng là bố mẹ an ủi con "thi xong rồi đừng nghĩ nữa". "Khó vậy cơ à..." Cậu lẩm bẩm, rướn cổ nhìn vào trong, không lâu sau thì thấy Hạ Bình Ý và Vương Tiểu Vĩ đi ra. Vương Tiểu Vĩ phiền muộn ra mặt, Hạ Bình Ý thì rất bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì. Ba người đi trên đường, Hạ Bình Ý vừa nói chuyện với Vương Tiểu Vĩ vừa ngoảnh lại nhìn Kinh Xán. Kinh Xán đối mắt với anh, nghiêng đầu, lẳng lặng hỏi anh có việc gì. Hạ Bình Ý nở nụ cười, sau đó giơ tay lau mồ hôi bên trán cho cậu bằng ngón cái. Sau khi tạm biệt Vương Tiểu Vĩ, Hạ Bình Ý mới cúi xuống hỏi Kinh Xán: "Không phải cậu đợi ngoài cổng suốt đấy chứ? Mặt nóng rực lên rồi." "Đúng thế." Kinh Xán gật đầu: "Hồi chiều chú bảo vệ còn đuổi tôi, bảo tôi sang hiệu sách đối diện đừng đợi ở đây mãi. Còn lâu tôi mới đi, đi thì không thể thấy cậu ngay lập tức được rồi." Dứt lời, Kinh Xán ngập ngừng nhìn Hạ Bình Ý. Đến bây giờ cậu mới biết, hóa ra đi thi cùng khó thế. Rõ là cậu tò mò tình hình làm bài của Hạ Bình Ý không chịu nổi, nhưng vẫn phải giả bộ không để bụng, hoàn toàn không dám hỏi. Nhịn mãi, cuối cùng là Hạ Bình Ý nhéo mặt cậu, nói: "Yên tâm, tuy có bài không làm được nhưng đề thi khó, tôi không làm được chắc người khác cũng vậy thôi."... Ngày thi cuối cùng kết thúc, Kinh Xán vẫn bướng bỉnh chờ ngoài cổng trường đen hẳn một tông. Mấy bài thi trước Hạ Bình Ý đều ra rất nhanh, nhưng lần này Kinh Xán nhón chân nhìn cả buổi mà vẫn chẳng thấy anh đâu. Lát sau, Vương Tiểu Vĩ ra báo tin cho Kinh Xán, nói Hạ Bình Ý phải đến chỗ chủ nhiệm, tí mới ra. "À..." Kinh Xán sờ mũi, nói chuyện câu được câu chăng với Vương Tiểu Vĩ, nhưng mắt thì liếc mãi vào trong trường. Không lâu sau Ôn Tương Doanh và Cố Thời cũng đến, mấy người thảo luận đi đâu ăn, đi đâu chơi, lúc nói chuyện Ôn Tương Doanh cứ tủm tỉm nhìn Kinh Xán mãi. Kinh Xán nổi da gà, sờ mặt mình xem có dính gì kỳ lạ không. Cố Thời nhận ra Ôn Tương Doanh nhịn cười, bèn huých nhẹ cô, hỏi: "Làm gì đấy?" "Đáng yêu quá đi..." Ôn Tương Doanh cười tươi hơn, nhưng vẫn rất kìm nén. Ba người còn lại mù mờ, Cố Thời nhìn Kinh Xán, rồi lại nhìn Ôn Tương Doanh: "Đáng yêu cái gì?" Ôn Tương Doanh chỉ Kinh Xán: "Người khác đợi con, cậu ấy đợi chồng." Giọng cô không lớn, vừa đủ cho mấy người họ nghe rõ. Không tới một giây, mặt và cổ Kinh Xán đã đỏ bừng lên. Vương Tiểu Vĩ thấy thế thì ôm mặt ngoảnh đi... Tuy cậu ta đã biết quan hệ của Hạ Bình Ý và Kinh Xán, nhưng bây giờ vẫn chưa hết ngại. Cố Thời giật mình bịt miệng Ôn Tương Doanh: "Làm ơn, bớt bớt đi." Ôn Tương Doanh ú ớ đáp: "Ưm... sợ cái gì, thi xong rồi mà."... Hạ Bình Ý vung vẩy túi đồ dùng đi ra, đúng lúc thấy tình cảnh bốn mắt nhìn nhau của mấy người họ. Anh vừa định hỏi thì để ý thấy cổ Kinh Xán đỏ lựng, bèn hỏi: "Cậu say nắng à?" Kinh Xán không dám đáp, vội lắc đầu, tiện thể chột dạ lùi ra sau. Bàn tay giơ ra của Hạ Bình Ý bắt hụt, khó hiểu hỏi: "Sao thế? Cậu khó chịu ở đâu?" Kinh Xán vẫn lắc đầu, Hạ Bình Ý thì vẫn tiến lại gần. Vương Tiểu Vĩ không nhìn nỗi nữa, kéo cánh tay Hạ Bình Ý nói: "Ôi dào, không có gì khó chịu hết, cậu ấy xấu hổ thôi." Với hiểu biết của Kinh Xán về Vương Tiểu Vĩ, chắc chắn cậu ta còn nói tiếp. Thế là cậu cuống quýt đẩy lưng Hạ Bình Ý, giục anh đi. Hạ Bình Ý khó hiểu quay lại hỏi: "Có chuyện gì hả?" Quả nhiên, Vương Tiểu Vĩ chạy lên chỗ họ, không để Kinh Xán kịp cản đã nói một câu cộc lốc: "Ôn Tương Doanh nói cậu ấy đáng yêu, người ta chờ con còn cậu ấy chờ chồng." Ôn Tương Doanh nói nhỏ, nhưng Vương Tiểu Vĩ thì nói to. Kinh Xán cảm nhận được vài người xung quanh đang nói chuyện bỗng im bặt, đầu óc cậu trống rỗng, không đợi não phản ứng lại thì cơ thể cậu đã tự động dịch lại gần Hạ Bình Ý. Hạ Bình Ý ngẩn ra, biết Kinh Xán không muốn bị chú ý bèn kéo cậu lại bước nhanh về phía trước. "Ê, mấy cậu đi đâu đấy, đi ăn chứ!" Hạ Bình Ý và Kinh Xán càng đi càng nhanh, cuối cùng thì co chân chạy luôn. "Chọn chỗ ăn rồi nhắn bọn tôi, bọn tôi đến thẳng luôn!" Vương Tiểu Vĩ cực kỳ bất mãn vì bị bỏ lại, lầm bầm mắng theo bóng lưng hai người: "Bọn yêu nhau đáng ghét."... Chạy được một quãng, Kinh Xán kéo cánh tay Hạ Bình Ý đổi sang hướng khác, sau đó kéo anh vào trong cửa hàng của anh Hạo. Sau kỳ thi, các "sĩ tử" kìm nén ba năm đều mất kiểm soát, tiệm băng đĩa phát mấy bài ca về tuổi trẻ, không biết ai bắt đầu trước, mọi người cùng nhau ca hát, còn có người gõ bàn, gõ cốc, cực kỳ sôi nổi. Kinh Xán đứng ở cửa, ngẩn ngơ vì cảnh tượng bên trong, anh Hạo nhìn thấy cậu trước, mừng rỡ vẫy tay với cậu. Kinh Xán chạy lại, lấy bó hoa đã chuẩn bị sẵn trong ngăn tủ ra nhét vào lòng Hạ Bình Ý. Mắt cậu sáng rực nhìn anh, nụ cười như phủ khắp cả khuôn mặt: "Hạ Bình Ý, chúc mừng tốt nghiệp!" Mọi người xung quanh đều hoan hô chúc mừng, họ bị bao vây ở giữa. Nghiêm túc mà tính thì lần đầu tiên Hạ Bình Ý nhận bó hoa to thế này. Anh nhìn bó hoa hướng dương rồi nhìn Kinh Xán, sau đó mặc kệ xung quanh ôm cậu thật chặt. "Cuối cùng cũng thi xong rồi." Anh không biết kỳ thi đại học có ý nghĩa thế nào với mọi người, nhưng với anh, hoặc với họ, thì đây là kết thúc, cũng là khởi đầu, Sau này sẽ không đồng phục nữ, không còn bài thể dục giữa giờ, không còn giáo viên hối thúc làm bài, sửa bài sai, không còn bị phạt đứng vì chép bài tập nữa, dường như họ đã được tự do. Nhưng anh cũng sẽ chẳng còn cơ hội nhìn lén người kia nghiêm túc làm bài ở lớp bên cạnh khi đứng phạt, không còn cơ hội trốn ở hàng ghế sau trong phòng đa chức năng lén hôn cậu, cũng không còn cơ hội cùng tan học, giữa đêm hè ẩm và nóng, giữa dòng người đông và ồn, thấp thỏm hỏi cậu có tức giận không. Cầu thang nơi họ gặp gỡ ở lại nơi này, tiếng chuông tan học cũng ở lại, sân trường nơi họ ném tuyết cũng ở lại, rất nhiều khoảnh khắc mà có lẽ khi đặt vào cuộc đời tương lai dài đằng đẵng đều không đáng nhắc tới cũng ở lại đây, còn họ... Sau này họ sẽ như thế nào? Đề làm văn là "câu chuyện". Thật ra khi ngồi trong phòng thi, Hạ Bình Ý đã thất thần suốt hai phút. Anh nghiêm túc nghĩ thế nào mới là một câu chuyện hay, phải lạ lùng, giật gân hay là nồng cháy, kiên định, tích cực... Dường như đều được cả, nhưng với anh thì như thể tất cả đều chưa đủ, đều thiếu chút gì đó. Khi đó anh không nghĩ ra, chỉ biết trong đầu mình toàn Kinh Xán. Nhưng may sao anh không cần trả lời câu hỏi sâu sắc về cuộc đời nào cả, chỉ cần viết bài văn tám trăm chữ, lấy vài chục điểm bài làm văn là được. So ra thì rất đơn giản. Nếu để anh nhận xét về câu chuyện thời cấp ba của mình, chắn chắn đó không phải câu chuyện tốt đẹp. Vì trong câu chuyện đó anh mất đi người anh mình yêu thương nhất, nhưng may là khi câu chuyện sắp không thể viết tiếp, sắp kết thúc một cách qua loa, thì Kinh Xán cố chấp xuyên qua thời gian, vượt qua thế giới bao la, lặng lẽ xuất hiện trước mắt anh. Nên bây giờ, họ phải cùng nhau bước tiếp. Ôm bó hoa, nhìn người trước mặt, Hạ Bình Ý bỗng có một đáp án rất mông lung cho định nghĩa về "câu chuyện tốt" – vì người bước đến mà cuộc đời tôi thay đổi. Anh cũng không biết đáp án này có chính xác không. Có lẽ đến hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, anh sẽ có những trải nghiệm mới, không, hẳn phải là chắc chắn sẽ có. Khi đó, anh sẽ kể cho Kinh Xán nghe vào một buổi tối tĩnh lặng, rồi nói với cậu, năm đó khi làm bài thi Văn, đã có hai phút tôi chỉ nghĩ về cậu.