Ngoại truyện Sinh nhật Kinh Xán: Cất anh vào túi quần.
Kỳ nghỉ đông năm hai, vì một câu muốn ăn gà bobo của Kinh Xán mà Hạ Bình Ý lên kế hoạch hẳn một chuyến du lịch Thành Đô. Kế hoạch ban đầu của hai là chuyến du lịch ngọt ngào cho hai người, kết quả sau khi Vương Tiểu Vĩ biết thì ngày càng nhiều người muốn đi, cuối cùng lại thành du lịch họp lớp trung học.
Lớn hơn một chút, Kinh Xán cũng có bản lĩnh hơn nhiều. Khác với lần đi chùa Thanh Nham, lần này cậu không mất ngủ trước chuyến đi nữa, chỉ nói đôi câu với Hạ Bình Ý rồi ngủ luôn, đến khi báo thức vang vẫn còn nhập nhèm không mở nổi mắt, được Hạ Bình Ý kéo đến cổng bay.
Đến Thành Đô hai ngày, xem gấu trúc, ăn lẩu, gà bo bo... Hạ Bình Ý hỏi Kinh Xán muốn đi đâu nữa, Kinh Xán nằm bò trên giường suy nghĩ, nói ba chữ: "Quán rượu nhỏ."
Đáp án này khiến anh hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì Hạ Bình Ý lại thấy đây đúng là đáp án tiêu chuẩn của Kinh Xán. Với một vài chuyện, cậu bạn này quả thật xứng danh "yếu còn thích ra gió".
Nhớ lại lần uống rượu trước là ngày Kinh Xán thành niên, người nọ ngồi canh giờ, đợi vừa qua mười hai giờ liền giơ chai bia, hai mắt sáng trưng cụng ly với anh, sau đó trút hết mình làm Hạ Bình Ý nhìn cũng thấy sợ.
Cuối cùng Kinh Xán cũng được thỏa ý nguyện uống rượu ăn xiên nướng, chẳng qua những chuyện xảy ra sau đó khiến Kinh Xán tỉnh rượu rồi phải hạ lệnh cấm Hạ Bình Ý không bao giờ được nhắc lại.
Nhưng sao anh chịu chứ? Tối đó Hạ Bình Ý đã cười ngoác miệng quay liền năm, sáu chục cái video, mỗi ngày xem một cái, niềm vui không chỉ gói gọn trong năm phút mà hai tháng liền còn không trùng lặp.
"Lặn lội đến tận đây lại đi uống rượu hả?" Hạ Bình Ý xác nhận lại: "Bắc Kinh cũng có quán rượu mà."
"Nhưng đến Thành Đô mà không đến quán rượu nhỏ thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó."
Cậu muốn đến quán rượu nhỏ không phải vì nghiện rượu bao nhiêu, nhưng ai bảo bài hát "Thành Đô" kia nổi vậy chứ?
"Thôi được, chọn dịp chẳng bằng được dịp, giờ đi luôn." Hạ Bình Ý lấy điện thoại ra hô hào mấy câu trong nhóm chat. Sau khi xác nhận được Hạ Bình Ý bao, mọi người nhanh nhẹn tập trung dưới sảnh khách sạn.
Mấy người họ đều chưa đến quán rượu bao giờ, chỉ chọn đại một quán trên web đánh giá. Quán rượu không xa khách sạn nên họ cũng không gọi xe, đoàn người đội bóng đêm đi bộ qua đó.
Kinh Xán đi cuối hàng, ngân nga một giai điệu ngắt quãng nghe không rõ. Hạ Bình Ý nghiêng tai lắng nghe, nhưng vì xung quanh ồn ào quá nên anh không nghe rõ, Hạ Bình Ý đút tay vào túi, nghiêng người hỏi Kinh Xán: "Ưm a cái gì đấy?"
"'Thành Đô' đó." Kinh Xán nói: "Chắc anh từng nghe rồi đúng không, nổi vậy mà, mấy hôm nay em đi trên đường mà trong đầu toàn đường Ngọc Lâm với quán rượu nhỏ gì đó."
Sao Hạ Bình Ý lại chưa nghe, nhưng không trêu Kinh Xán thì không phải Hạ Bình Ý rồi. Thế là anh nhìn Kinh Xán, cố ý lắc đầu: "Chưa nghe bao giờ, em hát mấy câu đi."
"Chưa nghe á?" Kinh Xán không thể tin nổi: "Không thể nào, chắc chắn anh từng nghe rồi mà không nhớ tên thôi. Em hát là anh biết ngay."
Kinh Xán nói xong thì đi chậm lại, chọn mấy câu điệp khúc.
"Bước cùng anh trên đường phố Thành Đô,
đến khi mọi ánh đèn tắt hết cũng không dừng lại.
Anh sẽ kéo tay áo em,
và em sẽ đút anh vào túi quần..."
Nghe đến đây Hạ Bình Ý sững lại, sau đó nghiêng đầu cười: "Hát sai rồi đúng không? Em đút ai vào túi quần cơ?"
Kinh Xán chớp mắt: "Không phải anh nghe rồi đấy à?"
Hạ Bình Ý điềm tĩnh cãi lại: "Không phải anh chưa nghe em hát bao giờ à?"
Kinh Xán thừa biết Hạ Bình Ý là kẻ giỏi chơi xấu, cậu không dây dưa với anh nữa, rảo bước tiến lên, sau đó lại hát lại lần nữa.
Hạ Bình Ý bám sát theo cậu, vừa cười vừa sửa lại: "Phải là em cho tay vào túi quần mới đúng."
Người đi phía trước bỗng dừng lại, quay người nhón chân, rướn cổ chọc ghẹo Hạ Bình Ý: "Nhưng em cứ cho anh vào túi quần cơ..."
"Được rồi." Hạ Bình Ý xoa đầu cậu rồi đi tiếp, cười bảo: "Nghịch ngợm."...
Trước cửa quán rượu có một anh chàng đứng đó, thấy đoàn người đi tới bèn nhiệt tình lên đón.
Anh ta xác nhận số người với Hạ Bình Ý, sau đó vừa mở cửa vừa hỏi anh: "Trước đây anh từng đến đây rồi đúng không? Cảm giác tôi từng gặp anh rồi."
Kinh Xán đi sau Hạ Bình Ý nghe thấy rõ mồn một. Hạ Bình Ý chưa từng sợ xã giao cũng sững lại trước câu này, nhận ra mình bị tán tỉnh, anh bĩnh tĩnh lắc đầu: "Tôi mới tới lần đầu."
Hành lang quán rượu tối mù, Hạ Bình Ý không thấy rõ biểu cảm của Kinh Xán. Vào đến sảnh lớn, dưới ánh đèn vẫn mờ mịt như cũ, Hạ Bình Ý không hề bất ngờ bắt được một ánh mắt đang đăm đăm nhìn mình.
"Sao đấy?" Hạ Bình Ý nhếch môi: "Hình như em bất mãn với anh lắm nhỉ?"
Kinh Xán nghiêm túc gật đầu, sau đó kệ anh ngồi vào trong góc ghế dài.
Ca sĩ trong quán rượu đang hát, Kinh Xán chưa nghe bài này bao giờ nhưng có vẻ cũng nồng nàn lắm. Phục vụ cầm menu rượu ra, cúi người hỏi họ muốn gọi gì. Những cái tên mọi người đọc lên đều khá là "tươi mới", chỉ riêng Kinh Xán chỉ vào hàng chữ cuối cùng, nói: "Cho tôi cái này, đêm nay không về nhà."
Hạ Bình Ý nghe tên rượu đã thấy hơi có vấn đề, quả nhiên ngay sau đó, phục vụ hỏi lại: "Cậu bạn chắc chắn gọi cái này chứ?"
"Rượu này làm sao?" Hạ Bình Ý vội hỏi.
Phục vụ chỉ vào menu, giải thích với họ: "Nồng độ tăng dần từ trên xuống dưới."
Vương Tiểu Vĩ líu lưỡi cảm thán: "Kinh Xán, ghê gớm thật đó nha."
Hạ Bình Ý lập tức khép menu, nói với phục vụ: "Lấy Mojito cho cậu ấy."
Phục vụ đi rồi Kinh Xán mới sáp lại, nói nhỏ vào tai Hạ Bình Ý: "Rượu đêm nay không về nhà đó bao độ vậy?"
Hạ Bình Ý vươn tay vòng qua vai Kinh Xán, kéo cậu lại gần: "Khỏi nhung nhớ làm gì, với sức uống của em thì uống Mojito cũng chưa chắc tối nay về nhà được rồi."
Kinh Xán hồn nhiên vỗ đùi Hạ Bình Ý: "Thế vất vả cho anh rồi."...
Ca sĩ trong quán rượu hát rất hay, Kinh Xán uống vài ly rượu rồi nhoài người lên lan can nghe hát. Nghe hết một ca khúc trữ tình, Kinh Xán định về chỗ ngồi thì thấy anh chàng ngoài cửa lúc đầu đang bưng khay nói chuyện với Hạ Bình Ý.
Kinh Xán nhăn mày đi qua, vừa khéo nghe thấy người kia nói: "Anh trai nhỏ, tặng ly rượu này."
Hạ Bình Ý nói đôi ba câu đuổi người đi, vừa quay sang nhìn bạn trai nhà mình đã thấy cậu bưng ly rượu lên nốc ngụm lớn rồi.
Rượu mạnh quá mức làm Kinh Xán sặc ho không ngừng, hai mắt đỏ lên. Mấy người ngồi quanh bàn đơ ra, Vương Tiểu Vĩ nhìn Kinh Xán rồi nhìn sang Hạ Bình Ý, giơ ngón cái: "Vẫn cứ phải là Kinh Xán."
"Ôi trời đất ơi..." Hạ Bình Ý đau lòng vỗ lưng cho cậu, rồi lại vội đi lấy chai nước suối.
"Khụ khụ..." Kinh Xán quăng ly rượu lên bàn: "Rượu gì thế này?"
Ôn Tương Doanh chống đầu, bình tĩnh đáp: "Đêm nay không về nhà, chúc mừng cậu được như ý."
Đêm nay không về nhà...
Kinh Xán tức tối đẩy cốc rượu ra trước mặt Hạ Bình Ý.
Nốc cả cốc rượu mạnh, cộng thêm mấy ly rượu lúc trước dồn lại, hậu quả là tay chân Kinh Xán nhanh chóng nhũn ra, nửa sau cuộc chơi cậu không nghe hát nữa mà dựa vào Hạ Bình Ý, híp mắt nghe mọi người nói chuyện. Tay hai người chưa từng rời khỏi nhau, thỉnh thoảng Hạ Bình Ý lại nắn tay Kinh Xán, xem cậu còn thức không.
Kinh Xán ngày càng chóng mặt, đèn treo trên tường ngày một sáng hơn trong mắt cậu, cuối cùng cậu ngửa đầu, rì rầm một câu.
"Sao đấy?" Hạ Bình Ý cúi đầu hỏi.
Kinh Xán cố mở mắt, nói với anh: "Anh trai nhỏ, em muốn về."
"Anh trai nhỏ" đần mặt, rõ ràng lúc nãy nghe ba chữ này không thấy thoải mái lắm, giờ nghe Kinh Xán chính miệng nói ra lại thành chiêu trí mạng.
Thấy Hạ Bình Ý không đáp lại, Kinh Xán lại kêu: "Anh trai nhỏ!"
"Đi đi đi đi." Hoàn hồn lại, Hạ Bình Ý rút ví ra để tiền lên bàn: "Kinh Xán say rồi, bọn tôi về trước, các cậu cứ chơi đi."
Nói xong, không đợi bị trêu chọc,"anh trai nhỏ" đã nhanh nhẹn cõng người đêm nay không về nhà lên, đi về nhà...
Nằm trên lưng Hạ Bình Ý đón gió lạnh, khi về đến khách sạn Kinh Xán cũng tỉnh hơn đôi chút. Mùi rượu và khói trong quán rượu nồng quá, Hạ Bình Ý kéo Kinh Xán vào tắm, Kinh Xán không phối hợp chút nào, lúc thì kêu nóng lúc thì kêu lạnh, đã thế còn hát đi hát lại mấy câu trong "Thành Đô" không ngơi miệng, lần nào cũng cố ý hát sai. Không biết đã hát tới lần thứ bao nhiêu, nước ngừng chảy, Kinh Xán đứng trong không gian yên tĩnh, khịt mũi nhìn Hạ Bình Ý: "Muốn giấu anh đi."
Tuy say rồi nhưng cậu vẫn nhớ, cậu sắp phải vào học rồi.
Hạ Bình Ý vẫn tốt tính như trước, vừa lau người giúp cậu vừa hỏi: "Anh là ai?"
Kinh Xán nghiêng đầu suy nghĩ, đáp: "Anh trai nhỏ."
Ba chứ này làm Hạ Bình Ý tức đến bật cười. Anh nhéo hông Kinh Xán, dữ dằn hỏi: "Hầu hạ em cả tối rồi vẫn còn tức đấy đúng không?"
Kinh Xán bị ngứa trốn vào lòng anh, sau đó lắc đầu liên hồi, cười: "Không mà! Không bao giờ giận anh hết!"
Hạ Bình Ý ép cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt mình: "Thế nói lại nghe, anh là ai?"
Kinh Xán lại suy nghĩ rất lâu.
Thấy cậu đảo mắt cười xấu xa, Hạ Bình Ý bỗng thấy bất ổn, vừa định nhắc cậu trả lời cho tử tế thì đã thấy người trước mặt mở miệng, nói: "Chồng em."
Phòng tắm im lặng vài giây, sau đó Hạ Bình Ý nghiêng đầu cười.
"Anh phát hiện em đúng là, rượu vào rồi..." Dừng một lát, Hạ Bình Ý nhìn khuôn mặt ướt sũng của cậu, yết hầu trượt xuống: "Không biết sợ."
Kinh Xán còn chưa kịp nghĩ ra tại sao mình lại "không biết sợ", thì Hạ Bình Ý đã ném khăn sang bên cạnh, ôm cậu ra ngoài.
"Làm gì đấy!" Kinh Xán không hiểu chuyện gì, tay bấu cửa vùng vẫy như chú mèo không muốn cắt móng tay: "Chân em vẫn còn ướt mà."
"Thì cứ ướt đấy." Hạ Bình Ý cười gằn: "Lát còn tắm nữa mà."
Lăn lộn một hồi không biết đến mấy giờ, Kinh Xán bị bắt gọi đi gọi lại hai chữ kia, đến cuối cùng còn phải khóc lóc xin tha, Nhưng không hiểu hôm nay Hạ Bình Ý làm sao nữa, cậu khóc rồi mà vẫn không định bỏ qua chút nào, cứ như tình cảm đầy tràn trong từng ly rượu cũng theo hai người họ trở về.
Đến khi Kinh Xán tắm xong lên giường, vùi nửa khuôn mặt vào gối rồi không nhấc lên được nữa.
Nhưng dù là vậy, khi đèn trong phòng tắt hết cậu vẫn vô thức dịch đầu vào vai Hạ Bình Ý.
Hạ Bình Ý hôn lên trán cậu, nói: "Ngủ đi."
Giọng Kinh Xán khàn đặc, mũi cũng bị tắc, nhưng cậu vẫn rì rầm hỏi: "Thế anh có vào túi em không?"
"Vào." Hạ Bình Ý xoa đầu cậu, nói: "Vào chứ, vào chứ, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi, được không?"
Kinh Xán gật đầu, nhưng cứ nghĩ đến chia xa lòng cậu lại nặng trĩu. Giữa cơn mê, cậu bắt đầu nghĩ cách làm sao để mang Hạ Bình Ý ra nước ngoài, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ được gì, vô cùng chán nản.
Nhưng tuy cậu không nghĩ ra cách nhét Hạ Bình Ý vào túi, Hạ Bình Ý lại vào giấc mơ của cậu trước.
Trong mơ vẫn có Thành Đô, vẫn là con phố dài thật dài, vẫn là những quán rượu nhỏ san sát nhau. Hạ Bình Ý trong mơ vẫn nói cậu hát sai lời, cậu trong mơ vẫn không chịu nghe. Cậu nắm tay Hạ Bình Ý đi mãi, khi đến tận cùng con phố thì cũng hát hết một bài.
Cậu quay đầu nhìn lại, phía sau là thành phố huyên náo giữa màn đêm, tuyết bay lả tả giữa không trung, gió thổi lay ánh đèn neon rực rỡ. Cậu ngây người nhìn, đến khi quay lại đã thấy trước mặt là con đường rợp bóng cây mùa hạ, cây lá sum suê, nắng vàng cháy bỏng.
Mà Hạ Bình Ý đứng bên cạnh đang giục cậu, hỏi sao cậu không hát nữa.
Kinh Xán bỗng nhìn sang Hạ Bình Ý.
Ánh nắng hắt lên khuôn mặt Hạ Bình Ý, gió tuyết đều ở lại phía sau.
Kinh Xán chợt hối hận vô cùng, cậu chọn sai lời để bày tỏ mất rồi. Cậu không nên hát mãi một câu đòi cất Hạ Bình Ý vào túi như vậy, không đủ lãng mạn, không đủ đẹp đẽ...
Một tháng sau, Kinh Xán mang theo một tấm ảnh chụp chung lúc du lịch lên máy bay.
Phía sau tấm hình là một hàng chữ, là cậu viết trước mặt Hạ Bình Ý vào một tối nào đó.
"Thành Đô, chỉ có anh, là mang đi được."
Đêm Thành Đô rất đẹp, gà bobo rất ngon, gấu trúc rất đáng yêu, bài ca ở quán rượu nhỏ cũng rất hay...
Nhưng cậu đều không mang đi được.
Gà bobo, gấu trúc, quán rượu nhỏ mãi thuộc về Thành Đồ, chỉ có Hạ Bình Ý là mãi thuộc về cậu.