Sáng sớm, Hạ Bình Ý chưa xuống giường đã nhận được tin nhắn từ Kinh Xán. Tình yêu của chúng ta là ngang ngược, là tràn lan, là một lần chạm mắt cũng như nụ hôn trần trụi.
"Đi xem phim không?"Bạn cùng phòng Chu Ngạn thấy vẻ đắc chí của Hạ Bình Ý là biết chắc anh vừa mới làm chuyện gì xấu xa, cậu ta lập tức bỏ qua anh, chào Kinh Xán: "Kinh Xán đến rồi à? Nào nào, đúng lúc tôi đang bí mấy bài."
Hạ Bình Ý lười gõ chữ, anh ấn nút tin nhắn thoại trả lời Kinh Xán: "Đi."Anh gật đầu, nhìn xung quanh. Xác nhận xung quanh không còn ai khác, anh mới chạy lên hai bậc bắt kịp Kinh Xán.
"Thế em xem vé nhé."Đi xem phim không?"
Không lâu sau đó Kinh Xán đã gửi hình chụp màn hình qua, bộ phim cậu chọn là một bộ phim mới ra rạp gần đây. Bộ phim này có rất nhiều suất chiếu, một trong số đó được Kinh Xán khoanh tròn lại.
Hạ Bình Ý quan sát một hồi, giờ chiếu suất này là 13:14, rạp chiếu phim còn cố ý gắn thêm bốn chữ "yêu người trọn kiếp", phía sau còn gắn thêm một trái tim đo đỏ.
Kinh Xán gửi biểu cảm toát mồ hôi cho anh, bảo: "Rạp chiếu phim cũng sành ghê."Hạ Bình Ý cắm máy sấy, trước khi tiếng ồn khó chịu kia vang lên, anh chớp cơ hội tỏ tình một câu hòng củng cố tình cảm của bạn trai với mình: "Tình yêu của tôi không phải chắp vá mà được đâu."Kinh Xán: "... Được rồi."
Không do dự giây nào, Hạ Bình Ý trả lời ngay: "Xem suất này đi, mua luôn."Đẹp thì đẹp, nhưng lúc ngồi thì có vấn đề lớn đấy." Hạ Bình Ý nói nhỏ: "Lát anh tìm quần của anh cho em mặc."
Nhưng ở đầu kia, Kinh Xán lại đắn đo: "Đây là suất chiếu cho tình nhân mà, chúng ta vào đó có thu hút quá không?"Mới chạy được vài bước, cậu lại nghe thấy giọng nói lười nhác vang lên phía sau: "Kem lạnh đấy..."
"Thế thì sao?"Đằng nào cũng phải cởi, có gì ghê gớm đâu!
Hạ Bình Ý lại không nghĩ vậy, anh gửi liền ba câu.
"Ai mà không phải tình nhân chứ?"Kinh Xán hoàn hồn, nhìn lên camera, sau đó vội vàng ôm mặt chạy lên.
"Mua ghế giữa rạp ấy, chúng ta khoe cho họ xem."Anh vừa lau tóc vừa lại gần, tò mò hỏi: "Gì thế?"
Kinh Xán: "... Được rồi."Mặc..." Vừa định hỏi mặc thế này làm gì, cái đầu nho nhỏ của Kinh Xán đã tự hiểu ngay.
Thế là dưới sự khích lệ của anh người yêu tâm lý siêu cứng, Kinh Xán đã mua vé suất chiếu "yêu người trọn kiếp". Cậu cẩn thận chọn lựa quần áo trong tủ, đội chiếc mũ anh người yêu mới tặng cho, sau đó gọi xe đến đại học A.
Tài xế thấy cậu cứ cầm điện thoại ngân nga suốt dọc đường, bèn hỏi: "Cậu nhóc đi hẹn hò đấy à?"Chu Ngạn kêu oan: "Kinh Xán không chịu ngồi đấy chứ!"
Lúc này Kinh Xán mới nhận ra mình đắc chí quá mức, cậu dừng một lát mới thẹn thùng đáp: "Dạ, hẹn hò ạ."
Mấy hôm trước Hạ Bình Ý không nhìn ngày, hẹn bạn chơi bóng sáng nay. Không thất hứa được mà cũng sắp đến giờ hẹn, Hạ Bình Ý đành phải ngồi dậy, đi qua sân trường nóng nực ngày hè đến nhà thể chất có điều hòa.
Chừng mười giờ sáng thì Kinh Xán đã đến nơi, Hạ Bình Ý thấy tin nhắn của cậu mới gọi qua. Hạ Bình Ý vừa tìm quần áo trong tủ vừa nói với cậu ta: "Trả tiền đi, ngày nào cũng ké gia sư."Hạ Bình Ý chê bai nhìn Chu Ngạn: "Ông đúng thật là..."
"Qua nhà thể chất với anh đi, anh vẫn chưa xong, nhưng cũng sắp rồi."Mùa hè mặc quần đùi không phải bình thường lắm à?
Nào ngờ Kinh Xán lại nói: "Nóng lắm, em đi mấy bước đã sắp chảy ra rồi đây, nhà thể chất xa ơi là xa, em đợi anh dưới ký túc xá nhé."
"Được." Anh khẽ nói.
Không ngờ mình lại bị từ chối, Hạ Bình Ý nghẹn lời. Mãi lâu sau anh mới nói: "Thôi được rồi, vậy em đợi anh, sắp xong rồi."Thế thì sao?"
Cúp điện thoại, thấy đồng đội bên cạnh đang cười, Hạ Bình Ý vặn chai nước hỏi: "Cười gì đấy?"Hạ Bình Ý sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nói với đồng đội: "Cút cút cút."
"Cười ông ấy, đúng là anh em cây khế. Tôi nhớ lần đầu Kinh Xán qua đây xem ông chơi bóng chỉ chăm chăm nâng khăn, đưa nước, mắt cũng chả thèm chớp lần nào. Giờ ông xem đi, người ta chả ham ông nữa rồi." Đồng đội kéo khăn xuống, đập mu bàn tay vào ngực Hạ Bình Ý, hả hê nói: "Ông hết sức hút với người ta rồi."
Hạ Bình Ý sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, nói với đồng đội: "Cút cút cút."Tất nhiên rồi."Qua nhà thể chất với anh đi, anh vẫn chưa xong, nhưng cũng sắp rồi."
Miệng thì mắng vậy, nhưng khi đồng đội quay lại sân, Hạ Bình Ý vẫn nghiêm túc suy nghĩ."Ai mà không phải tình nhân chứ?"
Đúng vậy... Trước đây vừa nghe mình chơi bóng đã vui vẻ chạy đến xem, sau thì chỉ lúc nào đến trường đúng lúc mình chơi bóng thì mới xem, giờ thì hay rồi, đến tận trường rồi nhưng lại không muốn đi thêm mấy bước để tới... Im lặng mấy giây, anh mới hỏi Kinh Xán: "Em thích kiểu này à?"
Chán rồi à?
Tình cảm phai nhạt?
Hạ Bình Ý thầm tự hỏi tám trăm câu, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp khuôn mặt nhăn nhó của mình trên cửa kính. Mấy hôm trước Hạ Bình Ý không nhìn ngày, hẹn bạn chơi bóng sáng nay. Không thất hứa được mà cũng sắp đến giờ hẹn, Hạ Bình Ý đành phải ngồi dậy, đi qua sân trường nóng nực ngày hè đến nhà thể chất có điều hòa.
Bận tâm chuyện hẹn hò, Hạ Bình Ý cũng không còn tâm tư bóng bánh gì nữa. Anh cấp tốc kết thúc trận bóng rồi chạy bộ về ký túc xá, vừa vào đến nơi, anh đã thấy Kinh Xán ngồi lười trên chiếc dưới sảnh, đang ăn kem hưởng điều hòa. Nhưng ở đầu kia, Kinh Xán lại đắn đo: "Đây là suất chiếu cho tình nhân mà, chúng ta vào đó có thu hút quá không?"Lúc này Kinh Xán mới nhận ra mình đắc chí quá mức, cậu dừng một lát mới thẹn thùng đáp: "Dạ, hẹn hò ạ."
Thấy anh đến, đôi môi đỏ ửng vì kem lạnh của Kinh Xán cong cười, cười đến là rực rỡ: "Nhanh thế à?"
Yết hầu trượt xuống đôi lần Hạ Bình Ý mới rời mắt khỏi môi Kinh Xán. Nhưng vừa nhìn xuống Hạ Bình Ý đã giật mình, anh khựng lại, sau đó bước vội đến trước Kinh Xán dùng cơ thể che đùi cậu lại. Thế là dưới sự khích lệ của anh người yêu tâm lý siêu cứng, Kinh Xán đã mua vé suất chiếu "yêu người trọn kiếp". Cậu cẩn thận chọn lựa quần áo trong tủ, đội chiếc mũ anh người yêu mới tặng cho, sau đó gọi xe đến đại học A.
"Em... mặc quần kiểu gì thế?"
Kinh Xán giơ kem lên nhìn đùi mình, sau đó ngây thơ chớp mắt: "Quần đùi đó."Sao lại thế được? Tỷ lệ của em đẹp không sợ trông chân ngắn đâu. Bộ này phối với quần dài cũng đẹp mà."
Mùa hè mặc quần đùi không phải bình thường lắm à?
"Nhưng thế này thì ngắn quá, ống quần rộng thế này, vừa nãy em ngồi đây anh nhìn thấy hết cả gốc đùi." Mặt Hạ Bình Ý nhăn tịt lại, anh kéo cánh tay Kinh Xán: "Mau đứng dậy."Nghe họ nói chuyện, Kinh Xán từ từ gấp xong ngôi sao trên tay, sau đó đẩy kính, lẳng lặng nhìn Hạ Bình Ý.
Bị anh kéo dậy, Kinh Xán xoay người mấy vòng trước tấm gương đằng sau ngắm nghía: "Đẹp mà, em cố ý chọn đấy."
"Đẹp thì đẹp, nhưng lúc ngồi thì có vấn đề lớn đấy." Hạ Bình Ý nói nhỏ: "Lát anh tìm quần của anh cho em mặc."Đôi tình nhân trẻ ngọt ngào nhìn nhau như chốn không người, trên tờ giấy gấp sao Kinh Xán đang cầm ghi một dòng chữ...
Kinh Xán vừa nghe vậy đã chối ngay: "Không mặc đâu! Quần của anh dài ơi là dài, với cả áo này của em không hợp với quần dài, mặc vào chân còn có một tí!"
"Sao lại thế được? Tỷ lệ của em đẹp không sợ trông chân ngắn đâu. Bộ này phối với quần dài cũng đẹp mà."Hạ Bình Ý thầm tự hỏi tám trăm câu, vừa ngẩng đầu lại bắt gặp khuôn mặt nhăn nhó của mình trên cửa kính.
"Không đâu, không mặc đâu." Kinh Xán tiếp tục kháng nghị: "Giờ mốt mặc như vậy mà, anh đừng quê một cục thế được không?"
"Ơ?" Thấy cậu bắt đầu bướng, Hạ Bình Ý bật cười, vươn một tay sang ôm trọn eo cậu kéo sát lại gần mình. Anh kề vào tai Kinh Xán nói nhỏ: "Được, em không chịu thay thì tối nay cứ mặc thế này đi."
"Mặc..." Vừa định hỏi mặc thế này làm gì, cái đầu nho nhỏ của Kinh Xán đã tự hiểu ngay.
Nhiệt độ trên mặt nhanh chóng dâng cao, cậu hoang mang nhìn ngó xung quanh, hơi thở nghẹn lại trong ngực, hàm răng cắn chặt.
Hạ Bình Ý khoái trá ngân nga một đoạn nhạc, hai người bước lên mấy bước, Kinh Xán đang đi phía trước bỗng nghếch cổ quay lại, nói với Hạ Bình Ý: "Mặc thì mặc!"Chưa kịp nói xong, Kinh Xán đã giơ tờ giấy gấp sao ra trước mắt Hạ Bình Ý, cười tít mắt nói: "Còn viết cả mấy câu lãng mạn nữa cơ."
Đằng nào cũng phải cởi, có gì ghê gớm đâu!"Cũng không phải," Kinh Xán lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng mấy câu này ngọt ngào lắm, em cũng thích đọc."Kinh Xán giơ kem lên nhìn đùi mình, sau đó ngây thơ chớp mắt: "Quần đùi đó."
Không mặc quần áo cũng được, nhưng tranh luận thì phải thắng một lần!
Nhìn biểu cảm bất chấp tính mạng của cậu, Hạ Bình Ý ngẩn người, sau đó cười thành tiếng.
Anh gật đầu, nhìn xung quanh. Xác nhận xung quanh không còn ai khác, anh mới chạy lên hai bậc bắt kịp Kinh Xán.
Một nụ hôn bất chợt rơi xuống bờ môi anh thầm mong ước."Cảm ơn." Hạ Bình Ý quật khăn vào lưng ghế cậu ta: "Mà không, ông muốn tặng bạn gái thì tự gấp đi, sao lại bảo Kinh Xán gấp giúp? Bọn tôi lặn lội tới đây để gấp sao cho ông à?"
"Được." Anh khẽ nói. Bị anh kéo dậy, Kinh Xán xoay người mấy vòng trước tấm gương đằng sau ngắm nghía: "Đẹp mà, em cố ý chọn đấy."
Kinh Xán hoàn hồn, nhìn lên camera, sau đó vội vàng ôm mặt chạy lên. Không do dự giây nào, Hạ Bình Ý trả lời ngay: "Xem suất này đi, mua luôn."
Mới chạy được vài bước, cậu lại nghe thấy giọng nói lười nhác vang lên phía sau: "Kem lạnh đấy..."Ôi chao, anh trai này, không phải tại tôi cần gấp quá à!" Chu Ngạn chỉ thời gian trên đồng hồ, đau khổ nói: "Thất Tịch đã qua hơn mười một tiếng rồi đấy! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
Cuối cùng khi mở cửa ký túc, hai người một thì đỏ mặt, một thì đang huýt sáo.
Bạn cùng phòng Chu Ngạn thấy vẻ đắc chí của Hạ Bình Ý là biết chắc anh vừa mới làm chuyện gì xấu xa, cậu ta lập tức bỏ qua anh, chào Kinh Xán: "Kinh Xán đến rồi à? Nào nào, đúng lúc tôi đang bí mấy bài." Hạ Bình Ý lập tức nuốt vội hai chữ "trẻ trâu" xuống bụng.
Hạ Bình Ý vừa tìm quần áo trong tủ vừa nói với cậu ta: "Trả tiền đi, ngày nào cũng ké gia sư."
"Tôi có hỏi ông đâu, đi mà tắm đi!"
Hạ Bình Ý đang vui, không thèm đấu võ miệng với Chu Ngạn mà chỉ cười mấy tiếng, bảo Kinh Xán đợi anh một lát rồi vào phòng tắm.
Khi Hạ Bình Ý ra ngoài, chuẩn bị nhanh gọn để đi chơi thì thấy Kinh Xán đang đứng cạnh bàn bạn cùng phòng của anh, tay còn đang cầm một tờ giấy nhỏ.
Anh vừa lau tóc vừa lại gần, tò mò hỏi: "Gì thế?"Mua ghế giữa rạp ấy, chúng ta khoe cho họ xem."
Kinh Xán ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn đáp: "Gấp sao, gấp cho bạn gái Chu Ngạn."
Hạ Bình Ý chê bai nhìn Chu Ngạn: "Ông đúng thật là..."
Chưa kịp nói xong, Kinh Xán đã giơ tờ giấy gấp sao ra trước mắt Hạ Bình Ý, cười tít mắt nói: "Còn viết cả mấy câu lãng mạn nữa cơ."
Hạ Bình Ý lập tức nuốt vội hai chữ "trẻ trâu" xuống bụng. Không lâu sau đó Kinh Xán đã gửi hình chụp màn hình qua, bộ phim cậu chọn là một bộ phim mới ra rạp gần đây. Bộ phim này có rất nhiều suất chiếu, một trong số đó được Kinh Xán khoanh tròn lại.
Im lặng mấy giây, anh mới hỏi Kinh Xán: "Em thích kiểu này à?"Một nụ hôn bất chợt rơi xuống bờ môi anh thầm mong ước.
"Cũng không phải," Kinh Xán lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng mấy câu này ngọt ngào lắm, em cũng thích đọc."Bận tâm chuyện hẹn hò, Hạ Bình Ý cũng không còn tâm tư bóng bánh gì nữa. Anh cấp tốc kết thúc trận bóng rồi chạy bộ về ký túc xá, vừa vào đến nơi, anh đã thấy Kinh Xán ngồi lười trên chiếc dưới sảnh, đang ăn kem hưởng điều hòa.
Chu Ngạn lập tức bổ sung: "Tìm trên mạng đấy, tôi còn mua cả sách nữa."
Dứt lời, cậu ta còn chẹp miệng vỗ tay Hạ Binh Ý như sợ chưa đủ lớn chuyện: "Đợi tôi gấp xong đợt này thì tặng cho ông."
"Cảm ơn." Hạ Bình Ý quật khăn vào lưng ghế cậu ta: "Mà không, ông muốn tặng bạn gái thì tự gấp đi, sao lại bảo Kinh Xán gấp giúp? Bọn tôi lặn lội tới đây để gấp sao cho ông à?"Nào ngờ Kinh Xán lại nói: "Nóng lắm, em đi mấy bước đã sắp chảy ra rồi đây, nhà thể chất xa ơi là xa, em đợi anh dưới ký túc xá nhé."
"Ôi chao, anh trai này, không phải tại tôi cần gấp quá à!" Chu Ngạn chỉ thời gian trên đồng hồ, đau khổ nói: "Thất Tịch đã qua hơn mười một tiếng rồi đấy! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!"
"Mình ông đón Thất Tịch thôi chắc?" Thấy cậu ta ngồi trên ghế, Hạ Bình Ý lại tức giận nói: "Đã thế ông còn bắt bọn tôi đứng gấp? Không biết đường kê ghế ra à, ông thì ngồi êm quá ha."Sáng sớm, Hạ Bình Ý chưa xuống giường đã nhận được tin nhắn từ Kinh Xán.
Chu Ngạn kêu oan: "Kinh Xán không chịu ngồi đấy chứ!"Hạ Bình Ý đang vui, không thèm đấu võ miệng với Chu Ngạn mà chỉ cười mấy tiếng, bảo Kinh Xán đợi anh một lát rồi vào phòng tắm.
Nghe họ nói chuyện, Kinh Xán từ từ gấp xong ngôi sao trên tay, sau đó đẩy kính, lẳng lặng nhìn Hạ Bình Ý...
Nghĩ ra là chuyện gì, chính Hạ Bình Ý cũng thấy buồn cười.
"Được rồi..." Anh quay sang kéo ghế mình lại, ấn Kinh Xán xuống: "Ngồi mà gấp, anh còn phải sấy tóc nữa, đừng đứng kẻo mệt."
"U chu choa trời đất ơi, cậu ấy mới đứng mười phút thôi đấy!" Chu Ngạn không chịu nổi, cậu ta giơ cuốn bách khoa lời yêu của mình lên vẫy vẫy với Hạ Bình Ý, hò: "Cuốn này còn không lố bằng ông đâu đấy! Tôi thấy ông không cần học đâu."
"Tất nhiên rồi."
Hạ Bình Ý cắm máy sấy, trước khi tiếng ồn khó chịu kia vang lên, anh chớp cơ hội tỏ tình một câu hòng củng cố tình cảm của bạn trai với mình: "Tình yêu của tôi không phải chắp vá mà được đâu."
Tiếng máy sấy vang lên, nhấn chìm câu nói của Chu Ngạn: "Đậu má, vênh dữ."
Đôi tình nhân trẻ ngọt ngào nhìn nhau như chốn không người, trên tờ giấy gấp sao Kinh Xán đang cầm ghi một dòng chữ...
Tình yêu của chúng ta là ngang ngược, là tràn lan, là một lần chạm mắt cũng như nụ hôn trần trụi.