Mà thực hiển nhiên, con sói xám kia cũng không buông tha Tiểu Bảo Châu. Nó lao vút tới, gắt gao bám theo phía sau Tiểu Bảo Châu, mắt thấy sắp đuổi kịp cô bé.
Tiểu Bảo Châu dùng hết toàn bộ sức lực chạy trốn về phía trước, đôi mắt to tràn ngập nước mắt, nhưng cô bé không nghĩ nhiều thế, chỉ thấy phía trước có một cái sơn động, cô bé hoảng sợ, chạy thật nhanh vào. Trong sơn động, ánh sáng rất yếu ớt, Tiểu Bảo Châu theo ánh sáng chạy về phía trước chạy.
Mắt thấy con sói càng ngày càng tiến lại gần, móng vuốt sắp chạm đến lưng Tiểu Bảo Châu. Lúc này cô bé cũng chạy tới cuối sơn động, ánh sáng càng lúc càng chói chang hơn. Tiểu Bảo Châu lao nhanh ra ngoài. Rầm một tiếng, cô bé té ngã trên đất.
Cũng ngay lúc này, con sói xám dùng sức nhảy về phía trước, Tiểu Bảo Châu hoảng loạn nhắm hai mắt lại... Xong rồi!
"Ngao ô!"
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu gắt gao nhắm chặt lại, chờ đến bị nó cắn, khuôn mặt nhỏ bị doạ sợ chuyển màu trắng trắng xanh xanh. Cô bé cắn môi, rên rỉ: "Mình chưa chết sao..."
Đau đớn... Không thấy đau đớn.
Mùi máu tươi... Ập vào mặt.
Cô bé run rẩy mở mắt. Con mắt chỉ dám hé một chút xíu cẩn thận liếc qua: "Trời ơi!"
Cô bé ngây dại.
Quá kinh ngạc. Kinh ngạc đến ngây dại.
Sói xám vừa rồi còn hung dữ đuổi theo cô, hiện tại ngã trên mặt đất, có cảm giác như nó đụng phải một bức tường, chảy đầy máu tươi lênh láng trên mặt đất...
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở to hết cỡ: "!!!"
Hai mắt của cô lập tức nhắm lại, lông mi run rẩy, lại mở, lại nhắm lại, lại mở, lặp lại vài lần. Ôi chao, mình thực sự không có nhìn lầm!
Cô bé dùng sức hít sâu một hơi, thở ra, lại hít sâu lần nữa.
Cô bé rất nhanh bò dậy, đôi tay nhỏ bé chống lên tảng đá bên cạnh sơn động, khẽ ló đầu nhìn xem, một giây đồng hồ hai giây... Một phút hai phút... Cũng không biết qua bao lâu, cô bé liền xác nhận, con sói xám vẫn nằm im như cũ không nhúc nhích.
Tiểu Bảo Châu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, haizz hẳn là nó đã chết.
Những con sói xám rất xảo trá, chúng nó còn biết giả chết nữa cơ.
Nhưng nó chết như thế nào chứ?
Là một cô bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo Châu không dám tiến lên "cho nó thêm một nhát", đó là chuyện mà người lớn mới dám làm. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy dã thú hung mãnh như vậy, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa liền phải chết trong miệng sói, Tiểu Bảo Châu càng nghĩ càng sợ, khóc oà lên.
"Hu hu, sợ quá đi mất! Hu hu hu!"
Hiện giờ bên người lại không có người an ủi cô, cho nên cô bé vừa may mắn thoát chết vẫn cứ ngồi đó khóc mãi.
Một lúc sau, khóc lóc một hồi, tiếng khóc của cô bé dần dần nhỏ. Cô xoa đôi mắt to vì khóc mà đỏ rực cả lên, nhìn sang hai bên trái phải, không biết vì cái gì, cô cứ cảm thấy này phiến núi rừng có điểm không giống như trong trí nhớ của mình. Tuy rằng cây cối vẫn sum xuê như vậy, nhưng cứ có cảm giác cổ quái.
Cô đứng lên men theo con đường này đi một đoạn hướng về đỉnh núi. Đến một đoạn vách núi, cô bé vừa nhìn xuống phía dưới một chút, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cô thật nhanh lùi lại phía sau, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, lầm bầm lầu bầu: "Không phải sợ!"
Vách núi bên này không có đường, cô liền vòng về hướng ngược lại, chỉ là không đi quá xa, cô lập tức trợn to mắt, lại sợ ngây người!
Cô nhìn về phía cách đó không xa, một quả táo chín đỏ thẫm treo ở trên cây, đang ở đón gió bay phấp phới.
Tiểu Bảo Châu lấy tay lau sạch nước mắt, cô không khóc nữa!
Khóc là cái gì?
Có thể ăn sao?
Lại không có người an ủi cô.
Cô bé dậm mạnh đôi chân bé nhỏ, lao thật nhanh về hướng cây táo. Quả táo đỏ thẫm trên cây còn chưa có người hái!!!
Cô bé thử duỗi ra tay, chiều dài vừa đủ để tóm được quả táo đỏ thẫm đó, cô có thể hái được. Cây táo này là cây táo chưa bị ai phát hiện ra. Tiểu Bảo Châu vui mừng quá đỗi.
Cô bé rất nhanh liền chuẩn bị ra tay, chỉ là còn chưa có bắt đầu, lại nghĩ đến cái giỏ tre mình vừa vứt bỏ khi đang chạy trốn.
Cô không có cái gì để đựng quả!
Làm sao bây giờ?
Cô bé chuẩn bị quay đầu lại đi tìm giỏ tre của mình, thì ánh mắt lại nhìn qua con sói xám vẫn còn nằm cạnh đấy.
Xác sói xám không thể đặt ở chỗ này, mùi máu tươi sẽ đưa dã thú khác tới. Tiểu Bảo Châu lập tức hoảng lên, tuy rằng cô bé là một đứa trẻ lớn lên trong núi, nhưng Tiểu Bảo Châu rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, trong lúc này, cô bé không biết nên làm gì mới đúng.
Nhưng mà cô bé không dám kéo dài thời gian, cô nhìn thật sâu vào cái xác sói xám, lại nhìn vách núi bên cạnh đó.
Tiểu Bảo Châu quyết đoán chạy về, kéo xác sói về phía vách núi bên kia.
Hồng hộc!
Đoạn thời gian này không hề ngắn chút nào, Bảo Châu tuổi còn nhỏ, phải kéo con sói to như vậy, hiển nhiên là cần không ít thời gian. May mắn cuối cùng cô bé vẫn đem sói xám mang tới bên cạnh vách núi, chân nhỏ dùng sức đạp thật mạnh vài cái, khiến cho cái xác lăn xuống phía dưới.