"Lâu Lan, không sao chứ?"
"Lâu Lan không sao cả."
Giọng điệu Lâu Lan vẫn như thường ngày khiến những người khác trên Phong Xa Kiếm yên lòng lại. Bộ dáng hai ngày trước của Lâu Lan khiến tất cả phải sợ hãi. Bàn về nhân duyên, không có người nào đánh đồng được với Lâu Lan, thậm chí đến Ngải Huy cũng không được hoan nghênh như Lâu Lan.
Lâu Lan vĩnh viễn tràn ngập sức sống, trong tâm thần những người đầy mỏi mệt này là điều tốt đẹp và chân thật nhất.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Lâu Lan cũng không biết, như có người nào đó kêu gọi."
Lâu Lan bỗng nhiên mở to hai mắt: "Ở phía dưới!"
Thạch Chí Quang nghe vậy, bàn tay phút chốc đẩy xuống, Phong Xa Kiếm như một con cá kiếm linh hoạt đâm vào trong mây, lập tức được Vân Hải bao phủ bốn phía chung quanh. Nó lướt tới mây mù trắng noãn, phát ra tiếng gào thét thê lương.
Tầm mắt phía trước đột nhiên rõ ràng, Phong Xa Kiếm đâm thủng Vân Hải.
Mặt đất hiện ra trong mắt mọi người, tất cả hít vào một hơi lạnh.
Bên trong dãy núi xanh ngắt, đột nhiên có một khoảng trống lớn trũng sâu, mặt đất gồ ghề cháy đen dị thường chướng mắt, như thể một miếng lông chồn hoa mỹ mềm mại bị một bề mặt bàn ủi nóng làm cháy khét mất một mảng trở nên dị thường xấu xí.
Có rất nhiều hố lớn nhỏ giăng đầy, kéo dài mấy trăm dặm.
"Đây là bị thiên thạch công kích sao?"
"Là Tông Sư sao?"
Trong lòng các đội viên đều rung động. Bọn hắn nuốt nước miếng, ánh mắt đăm đăm.
Con mắt Lâu Lan lập loè ánh sáng màu đỏ. Bỗng nhiên nó nhảy xuống khỏi Phong Xa Kiếm. Những người khác kịp phản ứng, vội vàng nhảy xuống theo.
Dưới đất xám trắng dày đặc tro tàn ngập đến gần đầu gối, sắc mặt các đội viên nhảy xuống có chút trắng bệch. Bọn hắn rất khó tưởng tượng, rốt cuộc phải là công kích kinh khủng bậc nào mới có thể tạo thành cảnh tượng như vậy.
Lâu Lan cúi người, bàn tay vươn vào bên trong tro tàn.
Trên tay nó có thêm một mảnh vỡ, những người khác quay đầu nhìn qua.
"Mảnh vỡ kiếm... Ngải Huy..."
Sắc mặt của mọi người thoắt cái trở nên vô cùng khó coi, chẳng lẽ...
Lâu Lan đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, nó xoay mắt qua, nhìn về một cái hố cách đó không xa.
Câu nói tiếp theo lập tức khiến mọi người như lâm đại địch.
"Là ai?"...
Đây là đâu?
Đường chân trời phía xa xa kia chợt ánh lên màu sáng cam nhạt của vỏ quýt, như có một vầng lửa ẩn khuất sâu bên dưới đó. Chúng nhuộm cả đám mây thành ráng ngũ sắc sán lạn. Trời xanh bao la đã phủ khuất bởi ánh chiều tà ngày cuối, đại địa bao la mờ mịt bắt đầu phủ trùm bởi ánh đêm.
Lúc Ngải Huy tỉnh lại, phát hiện mình lẻ loi trơ trọi, trôi nổi ở giữa không trung.
Trong mơ hồ mờ mịt, hắn còn chưa kịp xác nhận điều gì đã cảm thấy kịch liệt đau nhức khó có thể hình dung được như thủy triều kéo đến. Ngải Huy chưa bao giờ cảm thấy ý chí của mình mềm yếu. Hắn cảm giác thiên phú trong tu luyện của mình thực sự chẳng có gì để nói, nhưng mà nhẫn nại thống khổ lại chính là một trong những ưu điểm của hắn đấy.
Đau quá...
Như thể mỗi cơ bắp toàn thân hắn đều bị xé toạc ra, mỗi khối xương cốt toàn thân đều vỡ vụn mất, mỗi mạch máu toàn thân đều đang nổ tung ra vậy ...
Hắn vẫn lấy nhẫn nại làm kiêu ngạo, vậy mà đến một hơi thở còn không chống đỡ nổi. Vừa tỉnh dậy đã mất đi ý thức.
Vừa mới khôi phục thanh tỉnh, đôi mắt đã mất đi tiêu cự.
Một con quái vật toàn thân đầy lân phiến, mười ngón như móc câu yên tĩnh trôi lơ lửng trong không trung, như một bức tượng điêu khắc không có sức nặng, không chút nhúc nhích.
Ánh chiều tà cuối cùng rời khỏi bầu trời, đêm tối chưởng quản bầu trời và mặt đất. Tiếng gió gào thét, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, loài động vật nhỏ ưa thích hoạt động ban đêm bắt đầu bò ra khỏi hang, mang đến cho ban đêm đầy sinh cơ và sức sống.
Phốc!
Cánh tay quái vật đột nhiên bạo liệt, một tia máu tươi phun ra.
Máu tươi bị gió thổi thành một tia máu, tung bay tầm hơn mười trượng, rơi trên mặt đất.
Bụi cỏ rậm rạp nhanh chóng trở nên héo rũ. Chỉ trong vài hơi thở, bụi cỏ vừa mới còn xanh biếc đã biến thành màu trắng bệch. Huyết vụ nhàn nhạt rót vào cơ thể côn trùng trong bụi cỏ, thân thể chúng cứng đờ, bụp, nổ tung thành một chùm huyết vụ.
Bụp bụp! Côn trùng trong bụi cỏ không ngừng nổ bung.
Sóng xung kích bạo liệt không đáng kể, nhưng mà thực vật xám trắng héo rũ khó mà thừa nhận được, hóa thành bột phấn trắng biến mất trong gió.
Quái vật lẻ loi trơ trọi trên bầu trời đang phát sinh biến hóa kịch liệt. Bên dưới lớp lân phiến bóng loáng như có vô số con rắn đang ngọ nguậy. Dưới ánh sao nhàn nhạt, hình ảnh hiện ra khiến người khác phải sởn hết cả gai ốc.
Bụp!
Lại có một mớ huyết nhục nổ tung, huyết vụ bay tán loạn.
Nhưng mà sau một khắc, nơi huyết nhục vừa mới nổ tung kia lại nhúc nhích, bằng mắt thường cũng nhìn thấy được chúng đang sinh trưởng lại cực kỳ nhanh chóng. Trong nháy mắt, miệng vết thương liền khép lại, bóng loáng như lúc ban đầu, nhìn không ra nửa điểm dấu vết.
Huyết nhục không ngừng phát sinh nổ bung, lại không ngừng sinh trưởng khép miệng vết thương.
Trong lúc không ngừng nổ bung và sinh trưởng này, hình dạng nó lại lặng yên phát sinh biến hóa.
Từ đầu đến cuối, thân hình quái vật đều không có chút dao động, yên tĩnh như thể đã chết.
Bỗng nhiên, đồng tử buông lỏng dần khôi phục tiêu cự. Đồng tử hình hạnh nhân tràn đầy khí tức lạnh lẽo nguy hiểm. Sau đó, nó thoắt biến mất...
Trong bóng đêm, có hai cái bóng đang phi hành trên không trung, nhìn như hai con chim to. Tốc độ chúng nó không nhanh, có vẻ như chúng đang quan sát mặt đất, tìm tòi mục tiêu bên dưới.
Đáng tiếc đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa tìm thấy gì cả.
"Phó bộ thủ không chết thật rồi chứ?"
"Mười phần chết chắc! Một chiêu kia của chúng ta..."
"Nói không chừng, hai ngày trước không phải cũng có đầy loại hình tự bạo dọa người sao? Lại giống với chúng ta như đúc! Đại nhân nói đương nhiên là tử chủng ma niệm của Xích Đồng, nghe nói chỉ cần gặp một lần là có thể bắt chước được!"
"Có thật là tà môn như vậy hay không? Nói đến làm ta thấy sợ hãi!"
"Còn không phải sao? Thượng Cổ Ma Thần a, nói không sợ là nói dối hết."
"Đến cùng thì Xích Đồng có hình thù thế nào? Đại nhân cũng không nói rõ ràng lắm. Đến bộ dáng cũng không biết thì sao chúng ta tìm được..."
Ở nơi cao như vậy, lại cứ nhìn chằm chằm xuống đất trong thời gian dài rất dễ cảm thấy mệt mỏi, giọng điệu gã lộ ra không kiên nhẫn lẩm bẩm: "Làm gì vậy? Nói gì đi? Chẳng lẽ ta nói sai sao? Có quỷ mới biết Xích Đồng có hình thù thế nào, mò kim đáy biển mà thôi. Mò kim đáy biển còn không biết kim có hình thù thế nào thì làm sao mà kiếm ra được..."
"Đó là cái gì?"
Tiếng đồng bạn thở nhẹ làm tinh thần gã chấn động, vội vàng ngừng lại hỏi: "Ở đâu?"
"Ngay phía trước."
Ngay phía trước?
Đêm nay ánh trăng sáng tỏ, không trung vạn dặm không mây, tầm mắt vô cùng rõ ràng, cho nên gã nhanh chóng phát hiện mục tiêu.
Một bóng đen mờ dưới ánh trăng bao phủ, bởi vì khoảng cách khá xa nên bọn gã chỉ có thể nhìn đến hình dáng đại khái. Có thể xác định chính là đó không phải nhân loại, thể tích của nó hiển nhiên khổng lồ hơn nhân loại rất nhiều.
"Là Hoang Thú sao?"
"Qua nhìn xem."
Sau đợt huyết tai, số lượng Hoang Thú giảm mạnh, nhất là những Hoang Thú cường hãn càng thêm thưa thớt. Dường như chúng nó có trực giác trời sinh với nguy hiểm, nhao nhao chạy đến chỗ sâu trong Man Hoang.
Huyết tai không thể nghi ngờ là một tràng tai nạn, cũng mở màn tràng chiến tranh. Liên tục mấy năm, chiến tranh mang đi vô số sinh mệnh, lại kích thích Nguyên lực phát triển cực đại. Dưới áp lực cường đại, các loại tuyệt học mới, phương thức tu luyện có hiệu suất cao không ngừng xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Thực lực, trình độ chỉnh thể của Nguyên tu so với trước khi có huyết tai cao hơn một khoảng lớn. Điểm này, từ sự gia tăng số lượng Đại Sư mạnh mẽ có thể nhìn ra được.
Hoang Thú từng là ác mộng của đám Nguyên tu, nhưng hôm nay Nguyên tu đã trở thành tồn tại đứng đầu của chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên.
Hai người rất tự tin với thực lực của bản thân, nhưng xuất phát từ cẩn thận vẫn giữ đầy cảnh giác. Càng đến gần, bọn gã càng nhìn rõ ràng mục tiêu hơn.
Thân thể kia như ngọn núi, đưa lưng về phía ánh trăng, hơn phân nửa người đều chìm trong bóng râm. Bóng mờ hiện ra một vòng ánh sáng như gợn nước nổi lên lăn tăn, đương nhiên là do lân phiến phản xạ ánh trăng.
"Là Hoang Thú, hình như là loài vượn. Không phân biệt rõ chủng loại nào."
Chủng loại Hoang Thú không ít. Hoang Thú cùng loại còn có thể sinh sôi nảy nở, tiến hóa theo những con đường bất đồng, tạo thành thân thể sai biệt khác hẳn nhau. Rất nhiều Hoang Thú sau khi chết mới có thể được phân loại ra một cách rõ ràng.
Dù sao cũng là Hoang Thú! Hai người trầm tĩnh lại, lập tức có chút nghi hoặc.
"Kỳ quái, tại sao nơi này lại có Hoang Thú?"
Vừa dứt lời, trong bóng tối đen kịt chậm rãi sáng lên hai ánh sáng đỏ sậm. Nó mở to mắt.
"Cẩn thận!"
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ hai người. Lúc này thì bọn hắn như thể con mèo xù lông, phản ứng cực nhanh, phối hợp ăn ý khăng khít, thân ảnh chợt điểm, kích xạ tản ngược hướng nhau mà đi.
Bóng dáng khổng lồ đắm chìm bên trong ánh trăng không hề động. Ánh mắt đỏ trong bóng tối kia dần ảm đạm xuống, chìm dần vào bóng tối.
Hai người tản ra rồi hợp lại, vẻ mặt cả hai đều ngưng trọng như lâm đại địch, không dám thư giãn chút nào. Cảm giác trong nhắc mắt như dao kề ngay lưng đó khiến bọn họ biết rõ, đại gia hỏa trước mắt này tràn ngập nguy hiểm.
Thân ảnh như tượng điêu khắc kia bỗng nhúc nhích.
Két, tiếng xương cốt vang lên.
Nó ngẩng đầu, động tác rất chậm, chậm chạp như thể một ông lão vừa mới tỉnh ngủ. Ngay sau đó nó đưa cánh tay ra, xương cốt ken két vang lên khiến người ta phải hoài nghi có chăng dưới lớp lân phiến âm u kia là một tầng cốt cách sắt thép kín đặc bị rỉ sét đôi chút.
Nó không coi ai ra gì mà hoạt động thân thể, xương cốt vang lên rặc rặc như đảo đậu.
Một tầng mồ hôi mịn bất tri bất giác rịn đầy trán hai đội viên Thiên Diệp Bộ kia. Không khí hầu như ngưng kết, hai người hai người khẩn trương. Mục tiêu càng thong dong, bọn hắn càng cảm nhận được áp lực.
Một con Hoang Thú sẽ mang đến bọn hắn áp lực thế này? Trước đêm nay, nếu có người nói vậy với bọn hắn, nhất định sẽ nhất định sẽ bọn hắn coi là vũ nhục.
Hai người liếc nhau, nhìn thấy trong mắt nhau sự ngưng trọng, còn có một sự sợ hãi.
Đội viên có xuất thân từ Đại Sư Chi Quang ở Thiên Diệp Bộ đồng căn mà sinh, bọn hắn tâm ý tương thông, có được ăn ý mà người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Không cần bất luận ngôn ngữ gì, hai người trong nháy mắt đã rõ ý tứ đối phương.
Một người trong đó xòe bàn tay ra, nguyên lực Ngũ Hành tựa như dây leo kéo dài, hóa thành một trường cung tràn ngập các loại màu sắc. Vẻ mặt gã lạnh lùng, phù...cung căng cứng, ba mũi tên trên dây cung vận sức chờ phát động.
Tên còn lại cả người chợt biến mất.
Vù!
Dây cung như sấm động, tiếng như sét đánh, ba luồng sáng rời dây cung kích xạ mà ra, như cánh hoa tràn ra trong không trung kéo lê ra ba đường đường vòng cung sung mãn mà uyển chuyển. Mục tiêu rõ ràng là đầu, trái tim và hạ thân của quái vật.
Đồng bạn gã ở phía khác thì vừa đúng lúc đánh lén tới, hai tay gã đều nắm một mũi dao sặc sỡ, sát cơ lẫm liệt.
Lúc này khoảng cách giữa gã và quái vật chưa đủ năm mươi trượng. Gã rốt cuộc đã nhìn rõ ràng khuôn mặt quái vật bao phủ bên trong bóng tối kia. Khi gã nhìn thấy ánh mắt quái vật, trong lòng đột nhiên lộp bộp một cái, sinh ra một tia dự cảm không lành.
Đó là một ánh mắt thanh tịnh hờ hững, đồng tử hình dáng hạnh nhân, không có bất kỳ rung động, vô cùng bình tĩnh. Chẳng biết tại sao, gã bỗng nhiên nghĩ đến biển rộng, thâm trầm mà gợn sóng, lại vô cùng bình tĩnh như vậy.
Sau một khắc, tầm mắt gã đã mất đi bóng dáng đối phương.