Một đám người xuyên qua rừng núi rậm rạp, quần áo trên người bọn họ đều rách tả tơi, mặt đầy bụi bẩn, rất nhiều người còn lưu lại vết máu đã khô đen trên thân. Trông bọn họ có chút chật vật, đi được một đoạn họ tìm một mảnh đất trống rồi ngồi xuống.
So với mấy ngày trước phải chờ đợi trong lo lắng, liên tục cảnh giác Xà Dư đánh lén, thì bây giờ bọn họ đã ba ngày không bị tập kích, nhưng trên mặt mỗi người đều không có chút vui mừng nào. Bởi bọn họ hiểu rõ rằng, điều này là do Vạn Thần Úy dụ Xà Dư rời đi.
Bọn họ vẫn luôn lo lắng trong Vạn Thần Úy. Thực lực Xà Dư cao hơn Vạn Thần Úy, điều duy nhất có thể làm cho nàng sợ sợ ném chuột vỡ bình chỉ có Diệp Bạch Y đang hôn mê, bị Vạn Thần Úy giữ bên mình.
Xuất phát cẩn thận, lại luôn chú ý tình hình xung quanh, tàn quân Thần Úy Tài Quyết chia làm mười tiểu đội, chia ra thành các hướng để lui lại. Bọn họ là tiểu đội mười lăm người, là một đội tuy không lớn mạnh về số lượng nhưng lại có thực lực rất mạnh, dù sao thì cũng là Tây Môn Tài Quyết.
Mọi người cũng không cao hứng, thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày liền làm bọn họ mệt mỏi. Không ai nói chuyện với nhau, tất cả đều tận dụng thời gian để khôi phục thể lực và Nguyên lực. Nhưng vẫn có người chịu trách nhiệm cảnh giới, đề phòng có người tập kích.
Thời gian lặng yên trôi qua, mấy canh giờ sau, mọi người dần dần mở mắt.
Sau khi khôi phục tinh lực, có người thay thế đồng đội đứng trực, để người đó có thời gian khôi phục lấy lại sức, vì thế sĩ khí toàn quân có chút tăng lên, doanh địa trầm lặng cũng thêm vài phân sinh cơ. Hôm nay mọi người có thể yên lòng nghỉ ngơi một thời gian, tuy ngắn nhưng cũng rất đáng quý vì rất lâu rồi họ chưa từng được nghỉ ngơi như vậy. Để sớm thoát khỏi chiến trường, ba ngày ba đêm qua bọn họ đều không có nghỉ ngơi.
Tất cả đều là lính tinh nhuệ, sau khi có thời gian khôi phục tinh lực, sự mất tinh thần trước đó đều đã bị cuốn đi.
Mọi người tốp năm tốp ba thành đoàn, ăn uống trò truyện với nhau.
"Đã mấy ngày không nhìn thấy yêu nữ, chắc là đã thật sự thoát khỏi."
"Cũng không biết yêu nữ ăn cái gì mà lại lợi hại như vậy."
"Đúng vậy, nhiều người như vậy cũng không địch nổi, quá tà môn."
"Nàng cũng chỉ dựa vào đánh lén, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đến đây..."
"Cũng không biết Vạn Bộ thủ ra sao rồi?"
Mọi người lại trầm mặc. Những ngày qua mọi họ đều vô thức lảng tránh vấn đề này. Lo lắng, áy náy cùng với việc không thể làm gì, tất cả cộng lại như trở thành một con dao cùn, cắt vào da thịt họ từng chút một.
Bọn họ không dám nghĩ tới.
Có người ngập ngừng mở miệng: "Chắn chắn không có vấn đề gì. Vạn Bộ thủ mạnh như vậy..."
Hắn không nói tiếp được, hắn nhớ tới thương thế trên người Vạn Thần Úy do Xà Dư lưu lại.
Chỉ có điều những lời này của hắn, cũng đốt lên ngọn lửa hy vọng đang le lói của mọi người.
"Đánh thì cố đánh, đại nhân lại có Vân dực, muốn trốn chạy thì có lẽ không có vấn đề gì."
"Đúng đúng! Vân dực, đại nhân có nó! Thế nào cũng nhanh hơn yêu nữ."
"Hơn nữa đi vào Phỉ Thúy Sâm thì Xà Dư cũng có phần cố kỵ. Dù sao cũng có Đại Tông, Xà Dư dù có lợi hại đi chăng nữa cũng không phải đối thủ của Đại Tông."
Mọi người ngươi một câu ta một câu.
Nghe thấy lại làm Tây Môn Tài Quyết tâm phiền ý loạn, y nghiêm mặt quát lớn: "Câm miệng."
Lập tức mọi người dừng bàn tán.
Nếp nhắn trên mặt nàng tăng lên không ít, gương mặt trái táo láng mịn như mặt hài đồng đã sớm không còn, nó đã biến thành gương mặt của một lão phụ già nua tiều tụy. Để phong cấm Diệp Bạch Y, nàng đã bỏ ra đại giới, sau đó lại bị Xà Dư đánh lén làm bị thương, tình huống càng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng khi nàng trừng mắt, khí thế vẫn không giận mà uy.
Tính nàng nóng như lửa, chưa bao giờ nếm cảm giác bị đánh bại, lúc quát mọi người lại làm chân hỏa bốc lên, phun ra một ngụm máu. Những người khác thấy thế lập thức sợ hãi, vội vàng xông lên trước.
"Đại nhân!"
Nàng vẫy vẫy tay, ngăn mọi người tới gần.
Khí huyết sôi trào trong lồng ngực bình phục, nàng nhìn mọi người, nội tâm lại bi thương. Tài Quyết Thần Úy từ khi lập đến nay, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, chưa từng chán nản như ngày hôm nay.
Chẳng lẽ Tài Quyết sẽ diệt trên tay mình?
Bỗng nhiên, chiến sĩ đứng trực phát ra tiếng cảnh giới, có người đến gần đây!
Tây Môn Tài Quyết căng thẳng, chẳng lẽ Xà Dư đã đuổi tới? Ngay sau đó nàng lại nhẹ nhõm trong lòng, trên mặt lộ ra nét tươi cười, Xà Dư đuổi theo có nghĩa là Vạn Thần Úy có thể sống. Nàng biết mình dầu cạn đèn tắt, cách cái chết không xa, không có khả năng cứu Tài Quyết Thần Úy nhưng Vạn Thần Úy lại mạnh hơn, tính cách kiên cố hơn thì lại có thể. Như vậy, nhiệm vụ gian khổ cứ giao lại cho nàng.
Vạn Thần Úy còn sống mới càng có giá trị.
Lúc này Tây Môn Tài Quyết đã nhìn thấy mục tiêu, nụ cười trên mặt ngưng lại. Bầu trời xa xăm, một đám người dùng tốc độ kinh người chạy về phía bên này. Bọn họ đi nhanh vô cùng, vừa mới đây còn là một chấm nhỏ ở xa xa, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt.
Không phải Xà Dư! Mà là một đám Nguyên tu.
Toàn thân đối phương tỏa ra Nguyên lực chấn động, thực lực lộ ra có vẻ không tầm thường, tối thiểu là Đại sư. Nhiều người như vậy! Trong mắt nàng xuất hiện một đám Đại sư Nguyên tu, số lượng lại không sai lệch, đủ một trăm người. Nhưng điều làm cho nàng khó tin chính là chấn động tỏa ra trên thân mỗi người là Đại sư.
Nàng chưa từng nhìn thấy nhiều Đại sư như vậy.
Thân thể nàng cứng đờ, nghĩ đến một khả năng. Đại Sư Chi Quang!...
Trên Vân Hải, một đám người dùng tốc độ cực nhanh phi hành, Vân dực tạo ra từng đừng mây mù thật dài, giống như một chiếc lược chải qua bầu trời.
Bọn họ có hơn người, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp. Chỉ là dù nam hay nữ thì gương mặt đều lạnh như băng.
Cầm đầu là một nữ Nga Mi, khí chất đoan trang, ánh mắt đạm bạc, giống như trên đời nay không có thứ gì có thể làm nàng hứng thú.
Nếu Ngải Huy gặp nàng, nhất định sẽ nhận ra lai lịch của nàng này. Lúc trước hắn đã từng quen biết Phó Tư Tư.
Phó gia gặp phải đại nạn, suýt nữa bị diệt nhưng lúc mấu chốt ấy đã nương nhờ Diệp phu nhân. Sau vì bảo hộ Tiểu Bảo và Diệp phu nhân nên tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Diệp phu nhân nhớ tình này nên đã hậu hĩnh thưởng cho Phó gia, đến hôm nay Phó gia ở Thiên Tâm thành đã trở thành một gia tộc chạm vào là bỏng tay.
Phó Tư Tư vì có thể giúp Phó gia một lần nửa quật khỏi, như vẫn như cũ quyết định tham gia kế hoạch Đại Sư Chi Quang.
Nàng thành công tấn chức Đại Sư sau đó, Diệp phu nhân thấy thế lại càng tán thưởng, ủy thác trách nhiệm, địa vị chỉ sau Tiểu Bảo ở Thiên Diệp bộ.
Hôm nay trên mặt nàng đã không còn nét ngây ngô, mà thay vào đó là sự tự tin cùng với thực lực cường đại, thần sắc lãnh đạm lại tự sinh ra uy thế.
"Có đúng là Diệp Bạch Y thật sự còn sống? Vạn Thần Úy không giống như loại người nhân từ nương tay với người khác. Thật khó tưởng tưởng Diệp Bạch Y lại có thể sống trên tay hắn lâu như vậy."
"Tin tức Niên Thính Phong có lẽ còn đáng giá."
"Tiến độ của bên phía Tiểu Bảo thế nào rồi?"
"Rất thuận lợi, Cung Dã thành cũng giảm. Tân Quang thành tàn sát hàng loạt dân trong thành, hiệu quả không tệ. Nếu không thì cũng không có thuận lợi như vậy. Bọn người kia xương cốt ti tiện, cho bọn họ một tí màu sắc cho dễ nhìn."
"Đáng tiếc An Sửu Sửu là người mới."
"Đáng tiếc? Có gì mà đáng tiếc? Phu nhân dẹp yên cả thành sẽ trong tầm tay, nhân tài nào lại không có."
"Nói cũng phải."
Phó Tư Tư nghe mọi người nghị luận, không nói một lời. Chỉ có đều trong lòng nàng cũng đồng ý, Thiên Ngoại Thiên hỗn loạn, tất cả thành cắt cứ, mới là nguyên nhân làm cho Nguyên tu nhỏ yếu như hôm nay. Chỉ có phu nhân mới có thể thống nhất cả thành, giúp Thiên Ngoại Thiên đoàn kết lại một lần nữa, ngăn cả Huyết tu.
Mà bọn họ là Thiên Diệp bộ, chính là đao kiếm sắc bén nhất trên tay phu nhân.
Nàng bỗng nhiên có cảm giác, khẽ ừ một tiếng, ánh mắt nhìn đối phương.
"Phía dưới có người! Là Tài Quyết!"
Đội viên bên cạnh đã từ quần áo mà nhận ra lai lịch.
Phó Tư Tư thản nhiên nói: "Chúng ta xuống dưới."
Dứt lời, thân hình liền hạ xuống, giống như một con diều hâu, lăng không đáp xuống. Những người khác nhao nhao đi sau nàng, cùng bay xuống dưới.
Oanh!
Phó Tư Tư bỗng nhiên biến mất, sau một khắc, nàng bỗng xuất hiện trên không cách tàn quân Tài Quyết ba trượng.
Hưu... Không ngừng có người xuất hiện bên cạnh nàng.
Trên trăm vị Đại sư thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu, mang theo trùng kính không gì sánh nổi. Mà khi trăm bị Đại sư cùng thả khí thế thì giống như núi cao vạn trượng áp xuống, tướng sĩ Tài Quyết gần như hít thở không thông.
Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch như tờ giấy, ngoài trừ Tây Môn Tài Quyết. Trải qua giây lát kinh hãi, nàng đã lần nữa khôi phục sự bình tĩnh.
Ánh mặt Phó Tư Tư chẫm rãi đảo qua mọi người, rồi dừng lại trên Tây Môn Tài Quyết: "Không ngờ lại là Tây Môn Bộ thủ?"
Tây Môn Tài Quyết hừ lạnh một tiếng: "Là bổn tọa, ngươi là nữ oa Phó gia?"
Phó Tư Tư khẽ khom người: "Ty chức là Phó Tư Tư, thẹn là Phó Bộ thủ Thiên Diệp bộ."
Tây Môn Tài Quyết bất âm bất dương: "Tại sao bổn tọa lại không nhớ là có tồn tại Thiên Diệp bộ nhỉ?"
Phó Tư Tư điềm nhiên như không có việc gì nói: "Trước kia thì không có, nhưng khi phu nhân cần Thiên Diệp bộ, tự nhiên đã có. Tại sao Tây Môn Bộ thủ lại luân lạc đến tình trạng này? Diệp Bạch Y đâu?"
Tây Môn Tài Quyết bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra các ngươi dò theo Diệp Bạch Y mà đến đây."
Phó Tư Tư thoải mái thừa nhận: "Không sai! Kính xin Tây Môn Bộ thủ đem những chuyện đã trải qua nói ra một lần."
Sắc mặt Tây Môn Tài Quyết lạnh lùng: "Ngươi có tư cách gì ở trước mặt bổn tọa sai bảo?"
Phốc!
Một gã chiến sĩ Tài Quyết không hề có dấu hiệu gì, nổ tung như dưa hấu.
Đồng tử Tây Môn Tài Quyết co rụt lại, sát cơ trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Phó Tư Tư thản nhiên nói: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Tây Môn vẫn nên hợp tác thật tốt. Lại nói, Diệp Bạch Y rơi vào trên tay chúng ta, so với rơi vào Thần Chi Huyết hay Đại Cương Thủ Thượng thì tốt hơn?"
Sau nửa canh giờ.
Phó Tư Tư thì thào tự nói: "Xà Dư, Thần Huyết, Thiên Thần Tâm..."
Dường như nàng đã mơ hồ bắt được manh mối, nhưng lại không nghĩ tiếp được gì. Nàng dừng suy nghĩ, nhưng vấn đề phiền não như này giao cho phu nhân đi, bản thân chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Nàng quay người rời đi, cũng không nhìn vũng máu và thi thể đã lạnh trên mặt đất.
Chiến sĩ Tây Môn Tài Quyết trợn mắt tròn xoa, chết không nhắm mắt. Mặt khác, không một người còn sống.
"Phương hướng, Phỉ Thúy Sâm"