Màn đêm đen buông xuống, sơn cốc sâu thăm thẳm.
Vô số trường kiềm nằm ở đáy cốc, giống như một rừng kiếm, sương mù không một tiếng động bắt đầu chuyển động. Thỉnh thoảng lại có hào quang lóe lên ở xa xa, chiếu sáng cả sơn cốc dưới vách đá, hiện rõ nhưng lổ hổng trong kiếm trận. Tiếng nổ đùng đùng vang lên không dứt, quanh quẩn trong mây mù, còn bên dưới vẫn là một sơn cốc tịch mịch.
Gương mặt của Huyết tu đã chết vẫn còn đọng lại nét dự tợn, ngọn lửa trong mắt đã tắt. Thi thể của Ngân sương lang tỏa ra khí lạnh, máu tươi ào ào chảy ra từ miệng vết thương, như một dòng suối máu.
Kiếm trận giống như sa mạc khô cằn tham lam hút dòng suối máu ấy, xem nó là chất dinh dưỡng cho mình.
Máu tươi chảy vào mặt đất, rồi huyết nhục dần tan rã, lộ ra một chút xương cốt màu trắng, giống như ngọn núi tuyết tan ra và để lộ đằng sau lớp băng ấy là bề mặt nham thạch cứng rắn.
Trong kiếm trận có không ít trường kiếm bị rạn nứt, trong đó vẫn vang lên tiếng nổ kinh người không ngừng do Ngân sương lang trùng kích kiếm trận. Nhưng lại không may chính là những vết rạn ấy lại lặng yên không tiếng động biến mất, giống như vết thương đang tự chữa lành.
Khi vết rạn cuối cùng biến mất, ôngggg, trường kiếm rung lên. Thân kiếm nở rộ ánh hào quang.
Ôngggg, tiếng kiếm minh vang lên không ngừng, từng thanh kiếm bùng lên kiếm quang.
Bên cạnh trường kiếm, một cái đầu sói trắng khô khốc nằm đó, hốc mắt trống rỗng như chứa đựng vực sâu hắc ám.
Trong kiếm trận không thấy máu thịt vung vãi, xương sói xương người khó phân, tầng tầng lớp lớp, phủ kính kiếm trận, chúng dường như đã trở thành chất dinh dưỡng cung cấp cho rừng kiếm trận càng thêm phì nhiêu. Mơ hồ trong gió còn vương tiếng hú của Ngân sương lang, khói thuốc súng trong không trung thì đã tiêu tán không còn.
Trời cao phủ xuống, tựa như màn trời hạ xuống thâm cốc, mênh mông lóa mắt.
Bầu trời trong sơn cốc đầy sao, như những đốm đèn nhỏ ở xa xa.
Bỗng nhiên có một tia kiếm quang giãy giụa trong bùn đất, keng, giống như tiếng bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, réo rắt vang vọng khắp sơn cốc.
Kiếm quang băng lãnh phóng lên trời, tiếng xé gió bén nhọn xông đến chân trời, kiếm quang nhỏ xíu chíu thẳng tắp lên không trung, vầng sáng dị thường chói mắt, chiếu sáng cả sơn cốc.
Tiếng rít gào yếu ớt nhưng bén nhọn như chùy, rồi nhanh chóng trở nên hùng hồn trầm thấp, như tiếng trống trận đang đánh ầm ầm.
Lúc này đây, sơn cốc sáng như ban ngày.
Phong Sào Trọng Pháo ở xa xa nổ vang cùng hào quang, nhưng hiện tại không còn ý nghĩa.
Kiếm quang tiếp tục chiếu thẳng lên trời, chúng xuyên qua sương mù, bay qua núi non trùng điệp, xuyên thẳng qua tầng mây. Sơn cốc bên dưới lại một lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng tối tăm vốn có, tiếng nổ phát ra từ Phong Sào Trọng Pháo không còn nghe thấy nữa. Luồng kiếm quang vẫn tiếp tục chiếu xa hơn, như muốn đâm rách màn trời xanh, như muốn đoàn tụ cùng vì tinh tú ở phương xa.
Nó như một giọt mưa kiếm quang, chiu thẳng vào sâu trong không trung, chui thẳng vào Kim phong* cuồng bạo mùa thu.
*Kim phong: Nghĩa là gió thu.
Chúng tạo thành từng đường cong ưu nhã, đón dỡ gió thu.
Tiếng nổ ầm ầm từ đợt xung đột giữa kim phong cuồng bão và kiếm quang làm người khác phải sợ hãi, tạp thành từng đợt hỏa diễm rực rỡ. Nguyên tu bình thường không cách nào đặt chân vào chỗ sâu trong không trung, nơi này là cấm khu sinh mệnh, là khu vực cấm sinh vật tiến vào, kim phong cuồng bạo có uy lực thật đáng sợ.
Nhưng khi kiếm quang gia tốc, đón đỡ kim phong kèm theo đó là một màn hỏa diễm rực rỡ, nó lại bắt đầu tăng tốc độ!
Chúng nó chém kim phong, âm thanh ầm ầm truyền ra từ bên trong, theo gió mà đi.
Giống như bầy cá mập khát máu điên cuồng, ngăn cản chiến trường trên không, đương nhiên đây chính là đợt săn giết của chúng.
Hàng ngàn kiếm quang cùng đâm xuống.
Thân thể Bàn đang run rẩy, thịt mỡ run run như sóng gợn.
Hắn vốn nghĩ mình trở thành Đại sư thì sẽ không còn lo sợ gì nữa nhưng khi hắn nhìn thế đánh của Hách Liên Thiên Hiểu không thể đỡ, từng bước một tiến đến gần hắn, thì sự sợ hãi vốn tưởng như đã không còn bây giờ lại nổi lên mạnh mẽ, tràn ngập toàn thân.
Mặt Hách Liên Thiên Hiểu trầm lặng như mặt nước, cứ mỗi bước là một dấu chân, tốc độ không nhannh nhưng dường như cả thế giới này không gì có thể ngăn cản được bước tiến của hắn!
Trong tâm Bàn Tử nổi lên sự sợ hãi khôn cùng, hắn cảm giác mình thật sự không thể nào ngăn được Hách Liên Thiên Hiểu. Hỏa lực Phong Sào Trọng Pháo mỗi lần bắn đến, nhìn như sắp đánh trúng Hách Liên Thiên Hiểu thì cuối cùng lại bị y lăng không đạp bay đi. Bàn Tử thử hết mọi cách mà hắn có thể đánh, đều không ngăn được Hách Liên Thiên Hiểu dù là trong chốc lát.
Hách Liên Thiên Hiểu giống như một thần chết đi ra từ Địa ngục, từng bước lại gần Bàn Tử, tử vong cũng vì vậy mà tới gần Bàn Tử hơn.
Ánh mắt Hách Liên Thiên Hiểu lạnh lùng, thâm trầm, lộ ra sát ý dữ tợn.
Thân thể Bàn Tử không thể khống chế mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Tiết tấu Phong Sào Trọng Pháo bắt đầu trở nên hoảng loạn, đương nhiên dã thú không chỗ để chạy thì giãy giụa trước khi chết.
Muốn chết ư? Muốn chết phải không?
Đầu Bàn Tử kêu lên ông ông, hắn thậm chí còn không chú ý đến hai đợt hỏa lực do có tốc độ rất chậm nên không hề đánh trúng Hách Liên Thiên Hiểu. Sai lầm như vậy chưa từng xuất hiện ở hắn.
Hô hấp bắt đầu khó khăn, tức giận đến mức không thể nào thở, Bàn Tử cảm thấy giống như có một bàn tay đang bóp cổ họng, hắn cảm thấy không hít thở được.
Thân ảnh Hách Liên Thiên Hiểu trở nên mơ hồ.
Một tiếng nỉ non hiện lên trong đầu hắn.
Khóe miệng Hách Liên Thiên Hiểu hiện lên nụ cười tàn khốc, Tiễn Đại ở đối diện đang công kích lộn xộn, hiển nhiên hắn đã luống cuống tay chân. Những Phong Sào Trọng Pháo khác theo bốn phương tám hướng tụ tập đến, đó là do những Tháp Pháo thủ khác thấy thời cơ không ổn nên đã trợ giúp hắn.
Đáng tiếc...
Hách Liên Thiên Hiểu thầm lắc đầu. Hỏa lực tuy náo nhiệt nhưng lại không có uy lực mạnh mẽ, không bằng một kích vừa rồi của Bàn Tử.
Tiễn Đại là linh hồn của Tháp Pháo thủ, nhưng nay linh hồn đã hỗn loạn sợ hãi thì những người khác còn có thể nhấc lên sóng gió gì?
Hách Liên Thiên Hiểu đánh tan liên tiếp vài đạo hỏa lực, đi tiếp tới ba trượng.
Giờ này, toàn bộ chiến trường đều tập trung vào y. Hỏa lực nổ vang đầy trời cũng như trở thành bản nhạc đệm cho y. Ánh mắt của đám Nguyên tu ở phía đối diện tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, còn Hyết tu phía sau y thì vô cùng sùng bái và mừng rỡ.
Tất cả bọn họ đều không kìm lòng được mà ngừng thở.
Một phương đang chờ phán quyết tử vong đến, còn bên kia đang chờ đợi một cái reo hò khi thắng lợi.
Bỗng nhiên Hách Liên Thiên Hiểu đang bước tới lại ngẩng phắt đầu, ánh mắt chăm chú. Đại Tiễn* đối diện gần trong gang tấc chẳng biết lúc nào hiện ra hỏa diễn nhàn nhạt, một hỏa diễm màu trắng rất nhạt nhòa, nhìn qua có vẻ trắng xanh nhợt nhạt, nhưng không biết tại sao trái tim y lại xiết chặt.
[*Đại Tiễn: DG nghĩ rằng đây là ý chỉ Bàn Tử. Bên dưới cũng đề cập nên giữ nguyên văn.]
Đợi đã...!
Hách Liên Thiên Hiểu chú ý tới ánh mắt của Tiễn Đại. Một đôi mắt trống rỗng không có chút thần thái tức giận nào của hắn, giống như một cái xác không hồn, nhưng giờ này lại nhìn chằm chằm vào y.
Đáy lòng Hách Liên Thiên Hiểu bỗng dưng dâng lên cơn lạnh, y trơ mắt nhìn Tiễn Đại ở đối diện. Bỗng nhiên thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, chân trái khuất sau một nửa, miệng lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chăm chú vào y.
"Sống sót. . . Sống sót. . ."
Thính lực Hách Liên Thiên Hiểu rất nhạy, với lại khoảng cách giữa hai bên cũng rất gần nên y nghe rất rõ.
Sống sót?
Y sửng sốt một lúc rồi ngay lập tức đồng tử y co rút lại.
Phong Sào Trọng Pháo đối diện ầm ầm phun ra ánh lửa chói mắt.
Nguy hiểm mãnh liệt trong phút chốc bao phủ toàn thân y, anh lửa Phong Sào Trọng Pháo phun ra không phải ánh lửa đỏ tươi rực sáng, mà là trắng xanh quỷ dị.
Hách Liên Thiên Hiểu hét lên một tiếng sắc nhọn, hai mắt hiện ánh sáng đỏ yêu dị, toàn thân tuôn ra một tầng sương mù màu đen, khói đen ở tay phải là dày đặt nhất. Sương mù đen nồng đậm vô cùng, so với nước mực còn đen hơn, còn tản ra mùi tanh hôi, ngoài ra có thể nhìn thấy huyết quang cuồn cuộn bên trong.
Huyết nhục ở tay phải y tan rã, lộ ra xương trắng. Thần sắc trên mặt y lại rất kì quái, vừa thống khổ vừa hưởng thụ lại vừa điên cuồng hủy diệt.
Đây mới chính là đòn sát thủ của y!
Các tướng sĩ Thần Lang trừng to mắt, lộ vẻ khiếp sợ. Bọn họ gần như không tin tưởng vài mắt mình.
Huyết Sát! Thần Vu!
Bộ thủ đại nhân lại là Thần Vu!
Rõ ràng Thần Lang là thần vệ chiến bộ, ai có thể ngờ tới một bộ thủ như vậy lại là một Thần Vu?
Khói đen bảo phủ ở cánh tay hung hăng đụng vào hỏa lực trắng xanh. Dù là cái nào cũng mang theo yêu khí.
Một tiếng nổ kinh thiên như dự đoán vang lên, xì... Giống như tiếng một miếng thịt đặt ở trên miếng sắt được nung đỏ, như dầu trơn lẫn vào hơi nước đang bị đốt cháy.
Sau một khắc, bỗng phát ra một tiếng hét thê lương.
Trong khói đen, vô số hư ảnh giãy giụa mãnh liệt, nhìn kỹ sẽ thấy được từng khuôn mặt vặn vẹo của chúng. Chúng giống như một u hồn phát ra tiếng tru thê lương.
Rõ ràng tiếng tru không có tiếng nhưng lại như một cái trùy xuyên thấu não. Tất cả mọi người vô thức ôm lấy tai, nhưng lại không có tác dụng gì.
Đoan Mộc đang ở trên không bỗng sắc mặt đại biến, một tia ánh sáng xanh dưới chân hắn nổ tung, vô số Thanh Hoa bắn ra, kết thành một quả cầu bằng dây leo bao hắn lại bên trong.
Vận khí Lôi Đình Chi Kiếm thì khá hơn, bọn họ vừa mới bắn một kích trúng đích từ đằng xa. Nhưng dù như vậy thì cũng suýt chút nữa làm hắn không khống chế được.
Những người khác lại càng khó khăn hơn, hầu như tất cả Phong Sào Trọng Pháo đều ngưng lại không phát ra tiếng nổ nào.
Tướng sĩ Thần Lang sau lưng Hách Liên Thiên Hiểu cũng không khá hơn chút nào. Trong số bọn họ có không ít người trào máu từ tai mũi miệng.
Khi ma âm xuyên qua não rồi biến mất thì khói đen toàn thân Hách Liên Thiên Hiểu cũng gần như biến mất một nữa.
Hách Liên Thiên Hiểu ngẩn ngơ, gần như không thể tin được vào kết quả trước mắt.
Ba...
Quả cầu Thanh Hoa nổ tung tạo thành màn mưa dây leo, lộ ra Đoan Mộc Hoàng Hôn với gương mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên sự sợ hãi nhưng nhiều hơn là sự phẫn nộ. Hắn lạnh lùng nói: "Không ngờ ngươi lại dùng Huyết Thụ Quỷ Kiểm Lựu tu luyện Huyết Sát!"
Mọi người đã lấy lại tinh thần, đều bị câu nói này làm hoảng sợ.
Huyết tai năm đó bộc phát, một mảng lớn rừng rậm bị nhiễm Huyết độc biến thành Huyết thụ. Những Huyết thụ này hút huyết nhục của Nguyên tu, bao gồm cả hồn phách của họ rồi biến thành Thụ lựu. Những Thụ lưu này có khuôn mặt giống con người, chúng nó không ngừng vặn vẹo, dường như đang kêu rên vì thống khổ.
Về sau Thần quốc còn đặc biệt phái ra rất nhiều Thần Tế tiến đi vào rừng rậm, siêu độ những hồn phách bên trong Quỷ kiểm thụ lựu.
Ngay cả bên trong Thần quốc cũng cho rằng Quỷ kiểm thụ lựu thật sự vô cùng tàn khốc.
Hành động này của Thần quốc được rất nhiều khen ngợi, cũng được xem là biểu hiện độ lượng của Thần quốc.
Chẳng ai ngờ rằng, Hách Liên Thiên Hiểu lại dùng Quỷ kiểm thụ lựu tu luyện Huyết Sát!
Ầm!
Một nổ trầm đục thu hút toàn trường.
Bàn Tử, đã mất ý thức, ngửa mặt té xuống, gương mặt trắng như giấy, Phong Sào Trọng Pháo nặng nề đập xuống đất, bùn đất bay lên.
Hách Liên Thiên Hiểu giật giật khóe miệng, bộ dáng tươi cười quỷ dị đáng sợ khó nói thành lời. Cả người y lúc này giống như mất nhiều nước, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt lại càng phát ra ánh sáng đổ yêu dị. Cả tay phải chỉ còn lại da tay bọc xương.
Y không ranh luận. Thời điểm này, Quỷ kiểm thụ lựu gì đó cũng là việc nhỏ không đáng nói.
Địch nhân có tính uy hiếp nhất đã ngã xuống, còn có gì có thể ngăn cản bọn hắn?
"Giết!"
Thanh âm khô khốc khàn khàn phát ra từ miệng y, bộc ra sự khát máu điên cuồng.
Những tướng sĩ Thần Lang khác như tỉnh lại từ trong mộng, hoan hô rầm trời, tất cả phóng lên phía trước như cơn thủy triều.
Thắng lợi!
Nhưng bỗng lúc này lỗ tai Hách Liên Thiên Hiểu bỗng nhúc nhích, trên mặt y hiện lên nét nghi hoặc.
Hả? Tiếng gì?