Nhưng Vương Cường có một tật xấu, đó là háu ăn, hắn là một tên ăn hàng chính hiệu, mỗi ngày ăn uống gấp mấy lần người thường, lại thêm việc thiếu vận động, thân hình hắn ngày càng béo ú, cơ thể cũng xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Hiện tại, Vương gia nghiêm cấm hắn ăn uống vô tội vạ, bắt hắn phải tích cực rèn luyện giảm béo, mấy tháng nay, hắn sống không bằng chết.
Hôm nay, hắn lén la lút lút trốn ra ngoài, muốn tìm một nơi để giải tỏa cơn thèm ăn, trên đường gặp được lão bằng hữu, lão bằng hữu nói với hắn ở Thiên Phong thành có thứ có thể giúp hắn giảm béo, hơn nữa sau này hắn vẫn có thể ăn uống như bình thường.
Vương Cường nghe vậy, lập tức đi theo lão bằng hữu đến Thiên Phong thành, đến cửa hàng Duyên Đến Duyên Đi.
Từ lúc bước chân vào cửa hàng, đầu óc hắn đã ở trong trạng thái mơ màng, không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung những gì mình nhìn thấy, lão An bảo hắn làm gì hắn liền làm theo nấy, cũng không hỏi vì sao.
Cho đến khi uống ngụm nước đầu tiên, hắn mới hiểu ra, cũng hoàn toàn tỉnh táo, hắn rốt cuộc đã hiểu, đây chính là Linh Thủy.
Linh Thủy là thứ mà chỉ có những thế lực lớn mới có, không ngờ cửa hàng này cũng có bán, nghe nói uống Linh Thủy có thể tăng cường thể chất, cải thiện cơ thể, tăng tốc độ tu luyện.
- Nếu ngày nào cũng được uống Linh Thủy, vậy thì cơ thể của ta...
Vương Cường chìm đắm trong mộng tưởng.
- Khoan đã, sao người ta lại khó chịu như vậy, còn có mùi hôi thối nữa?
Đang lúc YY trong đầu, Vương Cường bỗng cảm thấy toàn thân khó chịu, cử động một chút là cảm thấy có thứ gì đó dính trên da, hơn nữa còn có mùi hôi thối.
Lão An thấy vậy bèn kéo Vương Cường ra khỏi cửa hàng, chỉ vào hồ Thiên Ba:
- Nhanh đi tắm rửa đi, đến chỗ nào xa xa một chút.
Vương Cường lúc này cũng hiểu ra, vội vàng chạy về phía xa xa của hồ Thiên Ba.
Lão An quay lại cửa hàng, chắp tay với mọi người:
- Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi.
- Bằng hữu của ngươi béo thật đấy!!
Mọi người ngươi một câu ta một câu nói chuyện với nhau.
- Dương chưởng quỹ, Dương chưởng quỹ, vừa nãy có một tên mập ú ở bên kia cởi quần áo kìa, thật không biết xấu hổ.
Ngụy Đình Đình chạy vào cửa hàng hô lớn.
- Ha ha...
Mọi người trong cửa hàng cười ồ lên, Ngụy Đình Đình thấy vậy, có chút khó hiểu, lão An vội vàng chạy đến giải thích cho nàng.
- À, ra là vậy, vậy thì không sao.
- Thật ngại quá.
Lão An cảm thấy rất mất mặt, rõ ràng đã bảo lão Vương kia đến chỗ xa rồi mà vẫn bị người ta nhìn thấy.
- Tiểu nha đầu, hôm nay sao chỉ có một mình ngươi đến đây?
Dương Phong thấy chỉ có một mình Ngụy Đình Đình, bèn hỏi.
- Phòng ở bên kia đã xây xong rồi, bọn họ đều ở bên đó, chắc sắp đến rồi.
Ngụy Đình Đình chỉ tay về phía căn nhà đang xây.
- Ồ, nhanh vậy sao?
Mới có hai ba ngày mà đã xây xong rồi, đúng là người có tu vi làm việc nhanh thật, không giống người thường chút nào.
- Dương chưởng quỹ, đây là cái gì vậy?
Ngụy Đình Đình chỉ vào máy lấy số hỏi.
- À, đây là máy lấy số, dùng để lấy số thứ tự vào bí cảnh thí luyện, ngươi xem trên bảng thông báo có ghi đấy.
Dương Phong chỉ vào bảng thông báo giới thiệu với Ngụy Đình Đình.
- Ồ, thì ra là vậy.
Ngụy Đình Đình nhìn nội dung trên bảng thông báo, lấy số của mình.
- Dương chưởng quỹ, Tiểu Bạch đâu rồi? Mấy ngày nay ta không thấy hắn.
Mấy ngày nay Ngụy Đình Đình không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu, nàng rất tò mò Tiểu Bạch đi đâu.
- Tiểu Bạch à, hắn về nhà, có chút việc cần xử lý, vài ngày nữa sẽ quay lại.
Dương Phong chỉ nói Tiểu Bạch về nhà, qua mấy ngày nữa trở về là có thể gặp hắn.
- Tiểu Bạch về nhà rồi sao? Còn mấy ngày nữa mới quay lại?
Giọng Triệu Nhã Chi từ cửa truyền vào.
- Dương chưởng quỹ, nhà Tiểu Bạch ở đâu vậy? Có xa đây không?
Triệu Nhã Phương đi phía sau cũng bước vào.
- Ha ha, nhà Tiểu Bạch ở Huyễn Nguyệt Ma Sâm, không xa lắm đâu, chắc chỉ vài ngày nữa là hắn quay lại.
Lúc này Ngụy Thư Tuấn và Triệu Trường Thanh cũng bước vào tiệm, nhìn máy rút số mới đặt, rồi xem nội dung trên bảng thông báo.
- Nhã Phương, Nhã Chi, lại đây lấy số đi, Đình Đình, muội lấy số chưa?
Triệu Trường Thanh nói với ba vị muội muội.
- Trường Thanh ca ca, muội lấy rồi.
Ngụy Đình Đình ngoan ngoãn đáp.
Lúc này, Vương Cường, tên mập ú, ăn vận chỉnh tề đi vào, hắn lớn tiếng nói:
- Lão An, linh thủy này hiệu quả thật!
Ta thấy người nhẹ nhõm hẳn ra, xuân xanh của lão Vương ta tới rồi!
Vương mập lúc này so với ban nãy có tinh thần hơn hẳn, người gầy đi một vòng, giọng nói cũng đầy khí lực, bước đi không còn nặng nề nữa, trông trẻ ra vài tuổi.
- Oa, đại thúc mập quá đi!
- Đại thúc, sao thúc mập thế? Ăn gì mới mập được như vậy?
Hai tỷ muội sinh đôi lần đầu tiên thấy người mập như vậy, tò mò hỏi hắn ăn gì mà mập thế.
- Nhã Phương, Nhã Chi, nói cho các ngươi biết nhé, vừa rồi vị đại thúc mập này ở kia cởi đồ tắm, chẳng ngại ngùng gì cả.
Ngụy Đình Đình kể lại cảnh tượng vừa nhìn thấy cho hai tỷ muội nghe.
- Á!!!
- Ha ha!!
Có người ôm bụng cười, có người vỗ trán bất đắc dĩ, có người đỏ mặt ngượng ngùng.