Chương 6: Mâu thuẫn trở nên gay gắt.

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Cao Nguyệt 11-10-2024 18:48:20

Rời khỏi từ đường, hai cha con tới trấn nhỏ náo nhiệt. Lý Đại Khí tới chỗ tiệm la mã nhìn quanh một chút, nói với Lý Diên Khánh: - Khánh nhi, phụ thân còn có chút chuyện, tự con về trước đi! Lý Diên Khánh không lên tiếng, trầm mặc một lát, hắn đột nhiên hỏi: - Phụ thân, có phải cha định trả bốn mươi quan tiền cho Lưu Thừa Hoằng lần nữa? - Điều này... Khuôn mặt Lý Đại Khí đỏ bừng lên, sau nửa ngày mới lắp bắp nói: - Tuy rằng con của hắn không bị cắn thương, không cần trả thêm tiền thuốc men gì, nhưng phụ thân đã viết phiếu nợ cho hắn, giấy trắng mực đen, chỉ sợ không tiện thay đổi. - Nếu như ngày nào đó Lưu Thừa Hoằng hào hứng lên, lại ép phụ thân viết phiếu nợ một trăm quan tiền, giấy trắng mực đen, có phải phụ thân cũng phải trả cho hắn? - Đương nhiên sẽ không, không có đạo lý này! - Vậy năm mươi quan tiền này có đạo lý sao? - Điều này... điều này... Lý Đại Khí bị con trai hỏi tới cứng họng, nói không ra lời. Lý Diên Khánh lạnh lùng nói: - Năm mươi quan tiền này phụ thân có thể tìm Tộc trưởng phân xử, nếu như phụ sợ hãi Lưu Thừa Hoằng, vậy thì con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, phụ thân cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, cũng càng không được hỏi mượn tiền người khác. Lý Đại Khí cười khổ, trẻ con đúng là trẻ con, nói chuyện cũng ngây thơ như vậy, trẻ con sáu tuổi có thể giải quyết vấn đề gì? Lúc này, một chỗ xe ba con lừa chậm rãi dừng lại trên con đường đối diện cửa vào tiệm la mã, một lão đầu khô quắt nhảy xuống, mặt nghiêm nghị, vắt một chiếc áo rách rưới lên vai, không có tinh thần đi vào tiệm. Đôi mắt Lý Đại khí sáng ngời, vội vàng nói với Lý Diên Khánh: - Con nhanh trở về đi thôi! Phụ thân hỏi một chút có xe lừa tới huyện thành hay không. Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: - Phụ thân muốn tới hiệu sách trong huyện sao? - Đương nhiên phải tới hiệu sách, con hỏi điều này làm gì? Lý Diên Khánh lấy sách bản thảo đã dùng dây thừng đóng lại từ trong lòng ra, đưa cho phụ thân: - Phụ thân đưa cái này cho ông chủ hiệu sách xem một chút, xem có thể khắc ra hay không. - Đây là cái gì? Lý Đại Khí kinh ngạc tiếp nhận sách bản thảo. - Chính là câu chuyện con kể cho Tiểu Thanh Nhi, con luyện chữ liền ghi nó ra, nói không chừng cũng có thể bán sách lấy tiền. - Thật là đứa nhỏ khờ! Lý Đại Khí buồn cười trong lòng, nhưng gã không muốn để con trai thất vọng, liền nhét sách bản thảo vào trong ngực: - Được rồi! Ta sẽ hỏi La chưởng quỹ, con ở nhà đọc sách cho tốt, khoa cữ cũng không dễ dàng thi đậu như vậy. - Lại tới nữa! Con đã biết rồi. Lý Đại Khí lại dặn dò con trai vài câu, liền vội vàng chạy tới tiệm la ngựa, gã biết Trưỡng lão yên đánh xe lừa vừa rồi, xem có thể ngồi chuyến xe lừa hàng của lão thuận đường tới huyện thành hay không. Lý Diên Khánh một mình chẳng mục tiêu đi trên đường cái trong thị trấn, nghèo khó và cừu hận giống như hai hòn đá nặng trịch đè ép trong lòng hắn. Hắn hoàn toàn có thể dựa vào tài trí của mình chậm rãi cải thiện gia cảnh nghèo khó. Ví dụ như hắn viết câu chuyện Tây Du Ký ra, lại để cho phụ thân hắn khắc sách. Bản khắc in được, xuất bản kiếm tiền, đây là biện pháp không tệ, cũng thích hợp với năng khiếu của phụ thân hắn. Thậm chí hắn còn có thể dùng biện pháp thô sơ làm một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày bán cho thương nhân, như diêm hay nhang muỗi các loại, cũng có thể kiếm được một chút tiền nhỏ. Kiếm tiền không phải vấn đề, vấn đề là hắn căn bản không muốn trả thứ gọi là 'Tiền thuốc men' cho Lưu Thừa Hoằng kia, lời Lưu Phúc Nhi nói đến giờ vẫn quanh quẩn bên tai hắn. - Đánh chủ nhân con chó kia một trận, nghe nói ngay cả cứt đái cũng rớt ra, còn phun một ngụm máu vào người cha ta, khôi hài nhất là hắn còn quỳ trên mặt đất học chó bò, chui qua đũng quần bốn tên gia đinh kia... Phụ thân chịu nhục giống như đao khắc vào lòng Lý Diên Khánh. Tuy rằng ba đứa trẻ kia đáng giận, dạy dỗ một chút là được, không đáng so đo với chúng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Lưu Thừa Hoằng, không chỉ vũ nhục ẩu đả phụ thân hắn, còn cướp mười quan tiền mồ hôi nước mắt của phụ thân hắn, còn ép phụ thân trả bốn mươi quan tiền, món hận này giấu trong lòng Lý Diên Khánh. Còn có khoản nợ dưới mông phụ thân, còn có phụ thân bị người của dòng họ Lý thị ức hiếp, không có địa vị, hắn nhất định phải đảo ngược tất cả. Một cỗ nhiệt huyết bắt đầu dâng lên trong lồng ngực hắn, Lý Diên Khánh cắn chặt bờ môi, đi về phía Văn Thôn. Đang lúc hoàng hôn, Hồ đại nương bên cạnh đưa tới lời nhắn, phụ thân hắn ngồi xe lừa chở hàng tới huyện thành, ít nhất phải mười ngày sau mới có thể trở về, có chuyện gì khó khăn Hồ đại nương sẽ chiếu cố hắn. Lý Diên Khánh tạm thời không muốn làm phiền Hồ đại nương, hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị. Trong sân, Lý Diên Khánh đang luyện tập thổi cây châm lửa, đây là hai cây châm lửa cuối cùng hắn lấy được trong kho củi. Hắn đốt lên một cây châm lửa trong đó, lại thổi tắt, lúc này mặc dù cây châm lửa không có lửa, nhưng có thể thấy được điểm hồng mơ hồ thiêu đốt, giống như tàn lửa trong tro, có thể giữ được thời gian rất lâu mà không tắt, lúc cần châm lửa chỉ cần thổi là có thể sử dụng nó. Nhưng thổi nó lại cần có kỹ xảo rất cao, cần đột nhiên ngắn ngủi có lực, lượng hơi phải lớn, một tháng trước Lý Diên Khánh đã học xong thổi cây châm lửa, còn thuần thục hơn phụ thân hắn. - Phù! Thổi một hơi ra, cây châm lửa lập tức bùng lên. Lý Diên Khánh rất hài lòng với kỹ xảo của mình, trên cơ bản hắn có thể bảo đảm không chút sơ hở. Đúng lúc này, Đại Hắc ngủ dựa vào cửa viện bỗng nhiên đứng dậy, sủa lớn về phía cửa lớn. - Ai vậy? Lý Diên Khánh hỏi một tiếng, bên ngoài không có người trả lời. Lý Diên Khánh đi tới, nhìn ra ngoài qua khe cửa, bên ngoài không có người. Hắn đang muốn bỏ đi, Đại Hắc lại phủ phục thân thể, giống như dã thú kêu to về phía ngoài cửa. - Chẳng lẽ bên ngoài có thỏ? Có nên cải thiện bữa ăn của chúng ta hay không? Lý Diên Khánh cười mở cửa, muốn nhìn một chút rốt cuộc là thứ gì khiến Đại Hắc căng thẳng như vậy. Nhưng ngay khi hắn vừa mở cửa, bên ngoài truyền đến một tiếng gào điên cuồng, một con chó ngao màu nâu đỏ cực lớn xông vào. Lý Diên Khánh chấn động, hắn không phản ứng kịp, liền bị chó ngao trước mặt xô ngã xuống đất, chó ngao mở răng nanh trắng hếu cắn tới mặt hắn. Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Đại Hắc gầm thét nhào lên, hung hăng cắn vào cổ chó ngao. Chó ngao bị đau, quay đầu cắn lại. Lý Diên Khánh nắm được cơ hội, nghiêng người lăn ra ngoài, đứng dậy chạy đi mấy bước, vươn tay nắm lấy dao bổ củi ở đống củi bên cạnh. Thân hình con chó ngao này cực lớn, lớn gấp đôi Đại Hắc, giống như chó sói, hung ác khác thường. Đại Hắc đánh không lại nó, bị nó đè dưới thân, bị cắn kêu thảm thiết. Lý Diên Khánh nhặt một thanh củi thô hung hăng đập tới, nện vào đầu chó ngao. Chó ngao trừng mắt đỏ bừng, gào một tiếng thật lớn, vứt bỏ Đại Hắc nhào mạnh về phía Lý Diên Khánh. Nhưng Lý Diên Khánh ra tay còn nhanh hơn nó, chỉ thấy dao bổ củi lóe lên, một chân trước đã bay ra ngoài, máu văng khắp nơi. Chó ngao kêu thảm một tiếng, thân thể rơi xuống đất. Động tác của Lý Diên Khánh cực kỳ nhanh nhẹn, một chân giẫm lên cổ nó, hai tay cầm đao bổ mạnh tới. Rắc, đầu bị chém mất một nửa, chó ngao run rẩy hai cái trên mặt đất liền bất động, máu tươi chảy đầy đất. - Thằng nhóc được lắm, dám giết chó của ta! Mấy người tràn vào từ ngoài viện, cầm đầu là một nam tử cao lớn béo tốt, mặt như đáy nồi, râu tóc bồng lên, nhìn qua rất giống một con lợn rừng đứng thẳng bằng hai chân, đôi mắt cá vàng lồi ra bên ngoài, mặt mày dữ tợn khiến cho tướng mạo của gã trở nên cực kỳ dữ tợn. Lý Diên Khánh liếc qua liền nhận ra gã là ai, hiển nhiên là bản phóng lớn của Lưu Phúc Nhi con gã. Người này đúng là đại quản gia Lý phủ Lưu Thừa Hoằng. Gã nghe nói Lý Đại Khí muốn tới huyện, sợ gã đào tẩu quịt nợ, liền muốn tới đây gõ một cái, không ngờ chó của mình chạy hơi nhanh một chút, đã chết trong tay tên vương bát đản này, gã tức giận nổi trận lôi đình, mắt cá vàng lồi ra hừng hực lửa giận. Bốn tên gia đinh phía sau gã lại kinh ngạc nhìn đứa trẻ trong viện. Mãnh khuyển của quản gia ngay cả sói cũng dám chém giết, lại bị một thằng nhóc giết chết, đứa nhỏ này lợi hại nha! Lý Diên Khánh cũng hơi hoang mang trong lòng, vừa rồi giết chó là xuất phát từ bản năng, nhưng tốc độ bổ rất nhanh, ra đao gọn gàng, rất có kết cấu, chẳng lẽ lúc trước hắn đã luyện qua võ nghệ? Hắn tỉnh táo nhìn mấy tên khách không mời mà tới, hô với Đại Hắc: - Đại Hắc, tới đây! Đại Hắc chân trước đổ máu, khập khiễng trốn đến sau lưng chủ nhân. - Cẩu tặc Lý Đại Khí, cút ra đây cho ta! Lưu Thừa Hoằng hung hăng gầm vào trong phòng. - Cha ta không ở đây, các người cúp ra ngoài cho ta! - Đi rồi? Lưu Thừa Hoằng giận quá mà cười, nhe răng cười tới gần Lý Diên Khánh từng bước một: - Thằng chó con mày giết chó yêu của lão tử, ngươi cho rằng coi như xong sao, ngươi định nói thế nào với lão tử? Lý Diên Khánh thấy gã tới gần, xông mạnh về phía trước, một đao bổ tới bụng tròn của gã. Tốc độ của đao đó cực nhanh, nếu không phải Lý Diên Khánh chỉ cảnh cáo gã, Lưu Thừa Hoằng đã rách ngực vỡ bụng rồi. Lưu Thừa Hoằng sợ hãi sắc mặt biến đổi, liên tục lui về phía sau vài bước, la sang hai bên: - Phản rồi! Phản rồi! Bắt lại đánh cho ta! Bốn tên gia đình cầm roi côn bao vây bốn phía, mặc dù Lý Diên Khánh có ưu thế tốc độ nhanh, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ sáu tuổi, sao có thể là đối thủ của bốn người trưởng thành này. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có người giận dữ hét lên: - Các ngươi bắt nạt một đứa trẻ, còn biết xấu hổ hay không! Một tráng hán đi vào từ bên ngoài, tay cầm một cây gậy nhỏ, đúng là Hồ đại thúc hàng xóm. Vừa rồi Hồ đại nương phát hiện không đúng, vội vàng tìm con trai tới. Bốn gã gia đinh đều biết gã, vội vàng lui lại, bảo vệ Lưu Thừa Hoằng. Một gã gia đình nhỏ giọng nói bên tai Lưu Thừa Hoằng: - Hắn chính là Tam Lang Hồ Thịnh liều mạng, nổi tiếng là kẻ cứng đầu. Lưu Thừa Hoằng đương nhiên biết rõ sự lợi hại của Hồ Thịnh, gã đoán chừng mấy tên thủ hạ của mình cũng đánh không lại người này, gã hừ lạnh một tiếng: - Ta không đấu với ngươi, chúng ta có lý đi khắp thiên hạ. Gã chỉ Lý Diên Khánh: - Thằng khốn này giết chó của ta, ta muốn tìm hắn tính toán món nợ này! Lý Diên Khánh nhìn gã chằm chằm nói: - Ngươi thả chó xông vào nhà của ta muốn cắn chết ta, ta cũng muốn tìm ngươi đòi món nợ này! Hồ Đại khoát tay chặn lại, không cho Lý Diên Khánh nói chuyện. Gã dùng thân thể ngăn cản Lý Diên Khánh nói: - Lưu quản gia, chúng ta đều là người biết chuyện, tuy rằng đánh chó phải xem mặt chủ nhân, nhưng chủ nhân cũng không quản được chó, chó chết thì cũng chết rồi, huống hồ đối phương chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, đi tới đâu ngươi cũng không nói được cái lý này, ngươi nói có đúng không? Lưu Thừa Hoằng gật đầu: - Ngươi nói đúng, ta không nên so đo với một thằng nhóc, ta tìm lão tử của hắn tính toán. Lưu Thừa Hoằng cầm một tờ giấy trong tay, giương lên nói: - Đây là phiếu nợ lão tử của hắn ghi, giấy trắng mực đen, còn có dấu tay, nợ Lưu Thừa Hoằng ta năm mươi quan tiền, đã nói trong một tháng sẽ trả, hôm nay cũng tròn một tháng, hôm nay lão tử muốn hắn trả nợ!