Chương 6: Hỏi Thăm Tình Hình 2

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Nghĩ đến tình huống xấu nhất chính cô xuyên về cổ đại, Chân Minh Châu liền cảm thấy hoảng loạn. Cũng giống như Chân Minh Châu, bên trong căn phòng ở lầu một Lý Quế Hoa cũng cảm thấy lo lắng không kém. Nàng ấy tắm rửa, gội đầu và sấy tóc theo lời dặn của Chân Minh Châu. Nhưng đến khi dùng máy sấy tóc đã dọa Lý Quế Hoa hoảng sợ không dám cử động. Bất quá khi sấy tóc lại cảm thấy cả người ấm lên không ít. Sau đó lại nghĩ đến nội y của mình không thể mặc lại được nữa liền dùng máy sấy hong khô chúng. Tiên nữ nói đây là quần áo cũ nhưng Lý Quế Hoa lại cảm thấy rất tốt, nó vô cùng mềm mại và ấm áp. Sau đó Lý Quế Hoa nhìn đến chăn ga gối đệm sạch sẽ lại phân vân không biết có nên nằm xuống hay không. Dù đã được tiên nữ cho phép nhưng nàng ấy lại không dám. Hơn nữa phía trên lại có một luồng sáng huyền diệu này, khi nhìn lên nơi có ánh sáng lại thấy một vòng tròn kỳ lạ. Lý Quế Hoa không biết liệu có phải tiên nữ đã bắt được mặt trăng và dùng nó để chiếu sáng hay không? Lý Quế Hoa đã từng nghe qua nhiều chuyên xưa ly kì, nhưng nếu không gặp được tiên nữ thì kết cuộc của bản thân sẽ như thế nào? Lý Quế Hoa cảm thấy hơi lạnh liền nằm xuống kéo chăn đắp lên người. Thế nhưng nàng ấy cũng không dám quá phận, chỉ nằm ở phía cuối giường cong người lại thành một quả bóng nhỏ. "Cuối cùng thì trời cũng mưa, xem như hạn hán đến cũng đã được giải quyết. Không biết mình đi lâu như vậy không về mọi người đã lo lắng đến thế nào?" "Không biết có nên cầu xin tiên nữ hay không?" Lý Quế Hoa mang theo cảm xúc bất an, phân vân, lo lắng cùng một chút thỏa mãn rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Người bên trong phòng đã ngủ nhưng Chân Minh Châu vẫn không ngủ được. Cô lặng lẽ đi đến căn phòng ở lầu một hai lần đều nhìn thấy Lý Quế Hoa ngủ rất thành thật. Bên ngoài trời đã tạnh mưa nhưng Chân Minh Châu vẫn không thể nào chợp mắt được. Cô có một thói quen là khi căng thẳng, lo lắng nhất định phải tìm việc gì đó để làm, nếu không càng suy nghĩ sẽ càng bị quan sau đó rơi vào bế tắc không thể thoát ra được. Chân Minh Châu hít một hơi thật sâu rồi mặc áo khoác bông đi ra ngoài. Cánh cửa cũng không có gì thay đổi là cánh cửa cô đóng mở mỗi ngày. Cô đã sống ở đây khi chỉ mới vài tuổi nên dù đã trang hoàng lại mọi thứ cô vẫn có thể nhận ra cánh cửa nhà mình vẫn không thay đổi. Chân Minh Châu không quan tâm đến Lý Quế Hoa đang ngủ trong phòng, liền đi về hướng chán núi. Bình thường khi đứng ở vị trí này cô liền có thể thấy được trang trại nuôi heo của nhà chú Trương. Bất quá hiện tại trời tối nên không nhìn thấy gì cả. Tuy vậy cô cũng phải đến để xem trang trại nuôi heo nhà chú Trương mà là muốn nhìn thấy ánh đèn trong thôn. Mặc dù bây giờ trời không còn sớm, nhưng vẫn chưa đến giờ mọi người đi ngủ nên nhiều nhà trong thôn vẫn còn thắp đèn. Đây chính là điều Chân Minh Châu muốn xác định. Cô chưa bao giờ biết mình muốn nhìn thấy những ánh đèn này đến như vậy. Thật sự có ánh sáng. Điều này giúp tinh thần Chân Minh Châu ổn định lại và xác định cô không hề xuyên qua. Khác với tâm trạng nặng nề lúc đi, bước chân của Chân Minh Châu trên đường về rất nhẹ nhàng, tâm trạng thoải mái. Cô vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, rốt cục thì cô đã có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi. Mặc dù trong nhà vẫn còn một người lai lịch không rõ nhưng tâm trạng Chân Minh Châu rất tốt nên cô ngủ khá sâu. Khi cô tỉnh dậy vươn tay tìm điện thoại thì mới biết mình ngủ đến tận 10 giờ 40 phút sáng. Ôi cha mẹ ơi! Chân Minh Châu liền ngồi bật dậy, dụi dụi mắt rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Cô nhớ là Lý Quế Hoa vẫn còn đang ở trong phòng ở lầu một nên vội vàng đi xuống. Ngay khi vừa gõ cửa thì cửa phòng lập tức mở ra. Lý Quế Hoa thức dậy trước khi trời sáng, thấy tiên nữ chưa đến nàng ấy ngồi yên cả buổi sáng cũng không thấy phiền vì mọi thứ ở đây đều rất tốt. Dù chỉ nhìn xung quanh căn phòng nàng ấy cũng cảm thấy mình xem không đủ. Lý Quế Hoa từng làm người hầu trong một gia đình giàu có trong cảm thấy nơi này trông phú quý hơn cả hoàng gia. "Tiên nữ người đã tỉnh." Lý Quế Hoa cung kính nói. Chân Minh Châu không phủ nhận cũng không giải thích thêm, chỉ nói: "Đến ăn sáng đi." Buổi sáng Chân Minh Châu cũng không chế biến phức tạp, chỉ đơn giản là lấy hai túi sủi cảo đông lạnh từ trong tủ lạnh ra rồi cho vào nồi hấp. Lý Quế Hoa đi theo Chân Minh Châu cũng không dám cử động gì nhiều. Nàng ấy nhìn ngắm ánh nắng bên ngoài cửa sổ, cuối cùng lấy hết can đảm liền mở miệng: "Tiên nữ, nhà tôi còn có chồng và mấy đứa nhỏ... bây giờ thời tiết đã tốt hơn nên tôi muốn về nhà." Tiên cảnh tuy rất tốt nhưng không phải nhà của mình, đã một ngày không về Lý Quế Hoa lo lắng không biết tình hình trong nhà như thế nào. Chân Minh Châu nhìn Lý Quế Hoa nhưng chỉ trong chớp mắt liền như không có việc gì, cô nói: "Được, sau khi ăn xong chị liền xuống núi đi, tôi cũng không giúp được gì nhiều, nhưng có thể chuẩn bị một ít đồ ăn cho chị mang đi." Chân Minh Châu cũng muốn nhìn xem Lý Quế Hoa có thể thực sự rời đi hay không. Lý Quế Hoa lập tức quỳ xuống cảm tạ: "Tạ ơn tiên nữ đã cứu giúp đỡ dân phụ trong lúc khó khăn." Chân Minh Châu quay đầu lại, bất lực lên tiếng: "Chị cũng đừng động một chút lại quỳ xuống a." Lý Quế Hoa nghe vậy liền nhanh chóng đứng dậy đứng bên cửa nhìn ra bên ngoài. Chân Minh Châu thấy vậy liền nói: "Nếu không tìm được đường về nhà thì hãy quay lại đây." Lý Quế Hoa nhanh chóng cảm tạ: "Đa tạ tiên nữ..." Chân Minh Châu lập tức lên tiếng: "Không cần đâu, chị ngồi đi chúng ta cùng ăn sáng. Hôm nay chúng ta ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng. Lý Quế Hoa thốt lên: "Sủi cảo" món này chỉ có dịp Tết mới được ăn. Tuy nhiên nhà họ đã nhiều năm không được ăn sủi cảo. Chân Minh Châu cười nói: "Chị ăn nhiều một chút, nếu ăn không hết thì mang đi." Sau đó cô trịnh trọng dặn dò Lý Quế Hoa: "Nếu không tìm được đường về nhà thì phải nhớ quay lại đây. Nơi này được gọi là nhà trọ Xuân Sơn" Nếu thật sự Lý Quế Hoa không thể xuyên trở về thì cô cũng không thể để chị ấy đi lạc, coi như cho chị ấy một chỗ đặt chân. Nếu chị ấy là người bị mất trí nhớ hoặc là kẻ lừa đảo thì cô cũng chỉ đành chấp nhận. Nếu đủ khả năng, Chân Minh Châu hy vọng cô có thể giúp đỡ người khác. "Tôi lấy trà thay rượu chúc chị lên đường thuận lợi sớm trở về nhà." Lý Quế Hoa nhanh chóng gật đầu, lớn tiếng nói: "Được!"