Trái ngược với Thiên Tâm Thành phải đau đầu vì sự tình của Ngải Huy, mọi người ở những thành thị khác đang nhiệt tình bàn tán về tuyên bố của Tùng Gian Cốc . Khắp đầu đường cuối hẻm đều đang thảo luận về việc này, đây quả thật là một đề tài cực kỳ sốt dẻo.
Trước đây Tháp Pháo cùng Tuyết Dung Nham đã khiến dư luận dậy sóng, hiện tại tuyên bố của Ngải Huy tiếp tục gây ra một sự chấn động lớn.
Tóm lại, đây là lần đầu tiên Ngải Huy chủ động xuất hiện trước tất cả mọi người, cũng là lần đầu tiên mọi người có thể đánh giá hắn. Đoạn thời gian trước đây, rất nhiều người đều nghĩ rằng có ai đó đang dựa vào tháp pháo để xây dựng thanh thế cho Ngải Huy.
Mọi người say sưa thảo luận, nào là bộ dạng cương thi mắt đỏ quái dị, rồi đến kế hoạch xây dựng Tháp Pháo Liên Minh.
Một số người tỉ mỉ tinh tế thì âm thầm khiếp sợ thủ đoạn của Ngải Huy. Khó tượng tượng được có người từ trong tuyệt lộ lại có thể xoay chuyển được tình thế, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy.
Văn Vĩnh Dân là một tin tức nhân phi thường có kinh nghiệm, bọn hắn không lập tức tung ra những ảo ảnh mà mình thu được. Ngải Huy hiện tại quá chói mắt, những tin tức khác lúc này đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Bọn hắn đợi thời điểm mọi người bắt đầu xì xào bàn tán mới liên tục đưa ra ngoài những ảo ảnh trước kia thu được. Phong Xa Kiếm hình dáng quỷ dị cùng tốc độ đáng sợ, Chưởng Kiếm Sử thần kỳ, một mình đại sư xây dựng cả tòa thành, Lôi Đình Chi Kiếm hằng ngày tu luyện như thế nào,... các loại tin tức.
Những thứ này lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đồng thời càng khơi gợi sự tò mò của bọn họ.
Ảo ảnh thể hiện Phong Xa Kiếm là thứ hấp dẫn nhất, vô số người tim đập thình thịch. Những người từng ngồi trên Phong Xa Kiếm càng tâng bốc dữ dội.
Những ảo ảnh này không những không giúp mọi người hiểu rõ Tùng Gian Cốc mà ngược lại, Tùng Gian Cốc càng trở nên thần bí. Đầu tiên là tháp pháo, Tuyết Dung Nham, giờ lại thêm Phong Xa Kiếm cùng Ngư Bối Thành, Tùng Gian Cốc tựa như lúc nào cũng có thể đem ra những thứ mới lạ.
Hơn nữa, Tùng Gian Cốc còn bao nhiêu thứ không muốn người ngoài biết đến?
Phong Xa Kiếm là một cái trang bị chiến đấu, tốc độ kinh người nhưng uy lực nó ra sao? Trong chiến đấu nó được vận dụng như thế nào, có giống Tháp Pháo hay không?
Vô số nghi vấn đặt ra làm mọi người càng thêm chờ mong Lôi Đình Chi Kiếm ra chiến trường sẽ tạo thành bộ dạng gì.Giờ phút này tại Ngư Bối Thành đang là thời khắc khẩn trương nhất, đến cả Ngải Huy cũng có chút hồi hộp.
Hắn hỏi: "Lâu Lan đã kiểm tra mọi thứ chưa?"
"Ngải Huy, Lâu Lan đã kiểm tra rồi!" Một mini Lâu Lan xuất hiện trên vai của Ngải Huy: "Ngải Huy, Lâu Lan đã kiểm tra bảy lần."
Nhìn bộ dáng hiện tại của Lâu Lan làm Ngải Huy cảm thấy vui vẻ, trong lòng hắn cũng giảm bớt không ít khẩn trương.
Kiều Mỹ Kỳ đứng cạnh Ngải Huy, lão cực kỳ phấn khởi nhưng cũng có chút khẩn trương. Cũng phải a, lão hiện tại chính là gia nhập trận doanh của Ngải Huy, mỗi bước đi của hắn dù thành công hay thất bại đều liên quan chặt chẽ đến lão.
Ngải Huy một mực không tiết lộ làm thế nào để bảo vệ Tùng Gian Cốc, hắn càng giữ kín, Kiều Mỹ Kỳ càng hiếu kỳ. Lão cũng không chịu ngồi yên mà chạy đi hỏi những người khác. Bất quá, không có ai biết, bọn hắn mặc dù cải tạo Tùng Gian Cốc nhưng không hiểu Ngải Huy định làm gì.
An Sửu Sửu là ngoại nhân duy nhất ở nơi này, lão quan sát ánh mắt của mọi người, tất cả đều nhìn về sơn cốc cách đó không xa.
Chắc nơi đó chính là Tùng Gian Cốc?
Bảo vệ an toàn cho Tùng Gian Cốc là vấn đề lớn nhất của Ngải Huy. Tùng Gian Cốc chính là nhà của tất cả mọi người trong Tùng Gian Phái. Do đó, không ai muốn ra ngoài chinh chiến để rồi nhà của mình bị người khác chiếm mất.
Chứng kiến những biểu hiện của Ngải Huy, An Sửu Sửu đoán Ngải Huy hắn đã sớm an bài mọi thứ.
An Sửu Sửu đột nhiên nhớ tới sư phụ và sư mẫu của Ngải Huy. Đừng nói Ngải Huy định dùng [Dĩ thành vi bố] a! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu lão, nó cứ quanh quẩn khiến lão không thể suy nghĩ đến sự tình khác .Ngải Huy kế thừa y bát của Vương Thủ Xuyên, hiện giờ một số tạo nghệ của hắn đã sớm vượt xa lão sư. Với năng lực của Ngải Huy, hắn tất có thể tái hiện [Dĩ thành vi bố].
Hiện tại một bộ phận Tùng Gian Phái bị kẹt lại Tùng Gian Cốc không cách nào rời đi, nhưng điều đó lại đảm bảo sự an toàn của Tùng Gian Cốc.
Càng suy nghĩ An Sửu Sửu càng thấy rằng ý nghĩ của mình có khả năng xảy ra. Biểu tình trên khuôn mặt của lão liên tục biến hóa.
Lão nghe được Ngải Huy hỏi mọi người: "Hoàng Hôn được bảo vệ tốt chưa?"
Lâu Lan lớn tiếng trả lời: "Ngải Huy, đã bảo vệ tốt rồi."
"Những người khác thì sao?"
"Ngải Huy, bọn họ đều đi ra ngoài rồi."
Cảm xúc của Ngải Huy vô tình bị Lâu Lan ảnh hưởng. Lâu Lan luôn như vậy, chỉ cần tiếp xúc với nó, đều tạo cho người khác vui vẻ cùng thoải mái.
Mọi chuyện đã đến bước này mà bản thân còn khẩn trương, Ngải Huy tự giễu, cuối cùng hắn nghiêm túc nói :"Chuẩn bị bắt đầu."
Mini Lâu Lan trên vai Ngải Huy lảo đảo bay lên không trung, không biết từ lúc nào trên nay hắn đã cầm một cây tiểu hồng kỳ. Mini Lâu Lan dùng sức vung vẩy tiểu hồng kỳ rồi lớn tiếng hô lên: "Chuẩn bị bắt đầu."
Đáp lại hắn là vô số mini Lâu Lan phân bố khắp núi đồi: "Chuẩn bị bắt đầu."
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi làm cho bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Ngải Huy lập tức hạ lệnh: "Bắt đầu!"
Mini Lâu Lan đứng giữa không trung giơ tiểu hồng kỳ lên rồi vung xuống: "Bắt đầu!"
"Bắt đầu!"
"Bắt đầu!"
Tiếng đáp lại dồn dập như thủy triều, ầm ầm vang dội.
An Sửu Sửu tò mò đánh giá Lâu Lan. Đây là lần đầu lão thấy một sa ngẫu kì lạ như vậy. Bất quá, lão cũng không để trong lòng. Nhờ vào tháp pháo mà địa vị của hỏa tu đã tốt hơn rất nhiều, thổ tu thì vẫn khó khăn như cũ. Rất nhiều thổ tu lựa chọn bỏ qua sa ngẫu để học tập kiến tạo, bọn họ đều hi vọng có thể giống như Vương Tiểu Sơn, trở thành chiến trường cấu trúc sư.
Những sa ngẫu hiện tại đều là từ thời Ngũ Hành Thiên còn sót lại.
Gia tộc cuối cùng am hiểu chế tạo sa ngẫu, Sa gia, chính là do Ngải Huy tiêu diệt.
Trong tư tưởng của An Sửu Sửu, sa ngẫu là một loại năng lực, nhưng chỉ một sa ngẫu thì không thể phát huy nhiều tác dụng.
Ầm ầm.
Những thanh âm nặng nề truyền đến từ lòng đất, mặt đất cũng rung động kịch liệt. Tất cả mọi người cơ hồ đứng không vững.
Từng đạo hào quang đan xen nhau lần lượt từ sơn cốc sáng lên.
Nguyên lực chấn động mãnh liệt tựa như gió bão gầm thét. An Sửu Sửu cực kỳ hoảng sợ, đây là cái gì?
Không riêng gì lão, những người khác cũng đang khiếp sợ trước thanh thế hiện tại. Nó quả thực vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn.
Đây là cái gì?
Phía trong Tùng Gian Cốc, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ nguyên lực trì bắt đầu phóng xuất hào quang, từng đạo ánh sáng mang theo năm màu phân biệt đồng thời sáng lên. Nguyên lực nồng đậm cùng hào quang chói mắt chảy xuôi theo những kênh mương, chậm rãi lan tỏa khắp Tùng Gian Cốc.
Nếu đứng phía trên không của Tùng Gian Cốc nhìn xuống thì có thể thấy một cái Ngũ hành sinh chi hoàn khổng lồ đang chậm rãi hình thành.
Rầm rập!
Một diện tích lớn nham thạch ở bốn phía của Tùng Gian Cốc ầm ầm sụp đổ. Sơn cốc bị hơi nước bao phủ dần dần hiện ra trước mắt của tất cả mọi người. Hào quang ngũ sắc bị hơi nước che chắn khiến không ai có thể thấy rõ bên trong, nhưng hơi nước bị hào quang chiếu lên lại dị thường xinh đẹp. Sương mù bao quanh sơn cốc đang không ngừng bị nguyên lực quấy động.
Thanh thế to lớn trước mắt lập tức hù dọa mọi người xung quanh.
Núi non bốn phía sơn cốc ầm ầm sụp đổ, tạo nên khe hở hình trăng khuyết phía ngoài sơn cốc. Chỉ còn lưng núi hơi nghiêng đang dựa vào sơn cốc là không bị ảnh hưởng.
Khe hở xung quanh sơn cốc càng lúc càng lớn, lúc này nó đã rộng hơn hai mươi trượng, chiều sâu của nó lại càng kinh khủng, mọi người từ xa nhìn lại có cảm giác như lối đi thông xuống Địa ngục.
Bốn phía của sơn cốc bộc phát hào quang chói mắt, xuyên qua cả lớp nham thạch bao quanh.
Đầu óc An Sửu Sửu trống rỗng. Tuy lão tự mình xây dựng Tân Quang Thành cùng Thiên Phong Vạn Âm tháp nhưng tràng diện đồ sộ thế này là lần đầu tiên lão nhìn thấy.
Ngải Huy vẫn một mực chăm chú nhìn vào Tùng Gian Cốc đột nhiên hô to: "Đậu tiên sinh!"
Những người khác chợt bừng tỉnh rồi nhao nhao tìm kiếm thân ảnh của Đậu tiên sinh. Đặc biệt là những đứa trẻ trong sơn cốc lại càng chăm chú nhìn xem phu tử của chúng ở đâu nhưng rốt cục không tìm thấy.
Bỗng nhiên Tô Thanh Dạ chỉ tay về hướng miệng núi lửa của Hắc Ngư Chủy Sơn: "Mau nhìn chỗ đó!"
Tất cả mọi người nhìn theo hướng chỉ của Tô Thanh Dạ. Ngoài rìa miệng núi lửa lúc này chợt tối lại, tựa như nó có thể hấp thu tất cả ánh sáng xung quanh.
"Phu tử đang ở trong miệng núi lửa!"
"Là Bắc Minh Ám Vương Thụ!"
Từng trận kinh hô vang lên từ đám người xung quanh.
Giờ phút này, phía trong miệng núi lửa, Đậu tiên sinh đang đứng trên một tảng nham thạch nóng hổi, xung quanh là lượng lớn dung nham đang sôi sục. Bắc Minh Ám Vương Thụ được gieo xuống ở ngay bên cạnh lão. Đậu tiên sinh trịnh trọng dùng hai tay nắm chặt thân Bắc Minh Ám Vương Thụ, nguyên lực toàn thân lão đang khuấy động.
Ánh sáng màu đỏ cực kỳ chói mắt nhanh chóng bị Bắc Minh Ám Vương Thụ hấp thu.
Hàng loạt hắc tuyến nhỏ bé đang len lỏi giữa ánh sáng đỏ.
Cảnh tượng kỳ lạ ở miệng núi lửa vừa rồi là do Đậu tiên sinh dùng tất cả nguyên lực của lão để kích động Bắc Minh Ám Vương Thụ cắn nuốt toàn bộ ánh sáng xung quanh.
Từng sợi hắc tuyến đang liên tục xuyên vào trong dung nham.
Dung nham cuồn cuộn sôi sục liên thông với địa hỏa dưới lòng đất tạo thành một biển lửa cực kỳ to lớn. Nhìn tràng cảnh trước mặt, Đậu tiên sinh cảm thấy bản thân mình lúc này thật sự quá nhỏ bé.
Lão bỗng nhiên nhếch miệng cười.
Nhân loại từ trước đến giờ vẫn luôn nhỏ bé, chưa từng có ai có thể chống lại thiên nhiên.
Sống từng tuổi này còn có thể chứng kiến cảnh tưởng hùng vĩ như vậy, bản thân mình có thể đòi hỏi gì nữa?
Hốc mắt Đậu tiên sinh trống rỗng tạo cho người ta một cảm giác thâm trầm lạnh lẽo. Bắc Minh Ám Vương Thụ được lão kích động đang liên tục tỏa ra hắc quang xuyên qua dung nham.
Hắc quang đan xen nhau vừa giống như màn lụa vừa từa tựa một cái túi lưới.
Sâu hơn nữa!
Khóe miệng của Đậu tiên sinh tràn ra máu tười nhưng biểu tình trên khuôn mặt lão lại cực kỳ vui mừng. Nếu không phải mọi chuyện vẫn chưa xong thì lão có lẽ sẽ thoải mái cười to một trận.
Hắc quang xuyên thấu rất sâu vào trong dung nham, Đậu tiên sinh biết rõ đây là cực hạn của bản thân. Lão không chút do dự điều khiển hắc quang tụ tập lại, nhìn vào tựa như một thanh dao găm sắc bén chặt đứt dung nham cùng địa hỏa dưới lòng đất.
Phốc, lão phun ra một ngụm máu lớn làm cho quần áo của lão đều bị nhuộm đỏ.
Dù vậy, lão vẫn hồn nhiên không để ý mà cất tiếng cười to.
Tạch...!
Phía chân núi của Hắc Ngư Chủy Sơn đột nhiên xuất hiện một khe hở đang nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Cả ngọn núi tựa như bị một thanh đại kiếm chém ngang. Địa hỏa tuôn trào mãnh liệt rồi chảy xuôi theo lưng núi, thoáng chốc đông cứng lại.
Dung nham lan tràn chưa đến Ngư Bối thành đã bị đông lại. Nhưng giờ phút này không ai để ý đến việc đó, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Hắc Ngư Chủy Sơn đang dịch chuyển.
Bọn hắn trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng.
Hắc Ngư Chủy Sơn trước mặt bọn hắn cùng sương mù bao phủ Tùng Gian Cốc đang chậm rãi bay lên khỏi mặt đất.
Một bầu không khí tĩnh mịch bao bọc Ngư Bối Thành. Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy thanh âm cây kim rơi xuống mặt đất. Giờ phút này, thanh âm dung nham phun trào ồ ạt, thanh âm xuy xuy lúc dung nham bị đông lại, ... đều có thể nghe rõ ràng.
An Sứu Sửu ngây ra như phỗng.