Căn phòng giản dị, cái bàn cũ kỹ, cái ấm bạc trên bếp đắp bằng đất sét đang sôi sình sịch, phụt ra hơi nóng giống như một con quái thú nhỏ bé đang thở phì phì. Trong phòng mờ ảo hơi nước, ôn hòa khác lạ.
Niên Thính Phong tận hưởng một buổi chiều thanh nhàn hiếm có, pha trà đọc sách, thư thái nhàn nhã.
Tiếng đập cửa vang lên.
Mắt không rời quyển sách đang cầm trên tay, Niên Thính Phong nói gọn lỏn: "Vào đi!"
Một người đàn ông có tướng mạo bình thường đi vào, cung kính chào: "Đại nhân!"
Thính Phong có lẽ là chiến bộ duy nhất đưa ra tiêu chuẩn về tướng mạo của thuộc hạ, không thể tuấn tú quá mức, không thể xấu xí quá thể, không thể khôi ngô vượt trội, không thể cường tráng hơn người,... Nếu như ném ngươi vào trong đám đông mà ngươi lập tức hòa lẫn vào trong đó không tìm thấy đâu nữa, vậy thì chúc mừng ngươi, Thính Phong Bộ sẽ tuyển ngươi.
Đặc điểm của Thính Phong Bộ chính là thành viên đều có tướng mạo phổ thông, khó mà tìm ra nét đặc biệt nào dễ làm người khác chú ý tới.
Niên Thính Phong thong thả hỏi: "Bố trí xong xuôi hết chưa?"
Thuộc hạ bẩm báo: "Rồi ạ, tất cả những Thông tin xã nổi bật nhất đã được chúng ta liên hệ. Sáng sớm ngày mai, mọi người sẽ được chứng kiến toàn bộ quá trình Trọng Vân Chi Thương chiến thắng Liệt Hoa Huyết Bộ. Lúc ấy, người của chúng ta đứng ở khá xa, nhưng vị trí không tồi."
Niên Thính Phong vừa xem sách, vừa tiếp tục nói: "Tung hô Sư Tuyết Mạn mạnh vào, phải thổi phồng nàng thành anh hùng của Nguyên Tu, là người gánh vác hi vọng của chúng ta."
Thuộc hạ thưa: "Vâng."
"Đợi thời cơ chín mùi, tìm cách tổ chức thảo luận về tháp pháo một lần, sau đó nhúng tay vào từ góc độ này."
"Vâng."
Niên Thính Phong phát hiện ra cảm xúc của cấp dưới tương đối sa sút, lão dời mắt khỏi quyển sách rồi thả nó xuống, hỏi: "Gặp vấn đề gì hay sao?"
Thuộc hạ nín lặng.
Niên Thính Phong nhàn nhã thong thả cầm cái ấm bạc trên bếp lò lên, cẩn thận rót đầy ấm trà rồi mới nói tiếp: "Tiểu Lâm, ngươi đã theo ta bao nhiêu năm rồi?"
Viên thuộc hạ được lão gọi là Tiểu Lâm trả lời: "16 năm, đại nhân."
Niên Thính Phong cảm khái: "Đúng vậy, 16 năm. Tiểu Lâm ngươi là người khiến ta yên tâm nhất. Giao việc gì cho ngươi đi làm, cho dù có nguy hiểm đến mấy, ngươi cũng không bao giờ có mảy may do dự, không ngờ lần này lại do dự."
Đôi mắt thoáng hiện lên vẻ áy náy, Tiểu Lâm nói: "Chỉ là thuộc hạ cảm thấy, họ quên mình liều mạng ở tiền tuyến..."
Niên Thính Phong thản nhiên như không: "Còn chúng ta đâm dao găm ở phía sau? Cảm thấy không thích hợp?"
Đã nói toạc ra, Tiểu Lâm chẳng cần kiêng kị gì nữa, thản nhiên đáp: "Tình thế đã nguy cấp đến thế, vậy mà cao tầng vẫn còn đang mải đấu đá lẫn nhau, trong lòng các anh em thật sự rối rắm, không biết nên quyết định như thế nào."
Niên Thính Phong hòa nhã: "Điều này làm khó không riêng gì các ngươi, ta cũng vậy. Thế nhưng, ngươi nhìn Thiên Ngoại Thiên đi, năm bè bảy mảng, các thành phân lập, có thể ngăn cản Thần Chi Huyết không? Sư Tuyết Mạn kiên cường mạnh mẽ, Trọng Vân Chi Thương chiến thắng được Liệt Hoa Huyết Bộ, giỏi hết chỗ chê. Nhưng ngươi hãy thử nghĩ mà xem, Liệt Hoa Huyết Bộ chỉ là một trong mười hai huyết bộ, bên trên còn có sáu thần bộ. Sư Tuyết Mạn có thể ngăn cơn sóng dữ không? Không thể. Thần Úy Tài Quyết có thể ngăn cơn sóng dữ không? Cũng không thể. Bởi vì lực lượng của chúng ta quá mức phân tán. Thần Úy Tài Quyết tuân theo lệnh sao? Trọng Vân Chi Thương tuân theo lệnh sao?"
Tiểu Lâm câm lặng.
Niên Thính Phong tiếp tục nói: "Giờ thứ mà chúng ta cần không phải một hai trận thắng lợi. Phải suy nghĩ đến toàn cục, coi toàn cục là trên hết. Bây giờ chúng ta cần phải làm gì nhất? Là trợ giúp hoàn thành việc thống nhất, chỉ có khi nào mệnh lệnh thống nhất từ trên xuống dưới, chúng ta mới có hy vọng thắng lợi. Mạnh ai nấy đánh thì vĩnh viễn không thể nào chiến thắng. Về phần người hoàn thành việc thống nhất là ai, ta thật sự chẳng thèm bận tậm. Xét theo tình hình hiện nay, ta cảm thấy phu nhân có khả năng lớn một chút."
"Nếu như không có anh hùng thì cũng chẳng đến lượt những kẻ tầm thường chúng ta có thể ngăn chặn. Nếu ngay cả cửa ải này mà chúng ta cũng không vượt qua được, vậy thì đừng bao giờ nghĩ đến làm anh hùng làm gì. Ta thật sự không muốn mạnh miệng bàn luận đến chân lý, trên đời này có biết bao chân lý, mà đã là chân lý thì ai mà bắt bẻ được. Chúng ta chỉ là một cây đao, làm tốt việc của một cây đao là được, ngươi nói có đúng hay không?"
Tiểu Lâm cố nín cười, một lát sau lại cúi đầu xuống: "Đại nhân dạy rất đúng!"
Niên Thính Phong xua tay: "Cuộc chiến này ấy à, chẳng biết đến lúc nào sẽ kết thúc. Cứ để mọi người được yên tâm một chút, từ từ mà tiến hành, từ từ mà xem, còn có rất nhiều thời gian mà. Vì sao thời loạn lạc lại sinh ra anh hùng? Thời loạn lạc chính là một cái sàng. Sàng qua sàng lại, kẻ nào vận mệnh không may, năng lực không đủ vậy thì sẽ dần bị loại bỏ. Chúng ta thì sao, chính là một bộ phận của cái sàng đó. Anh hùng chân chính thì làm sao có thể bị cái sàng đó cản trở?"
Tiểu Lâm khâm phục từ đáy lòng, vẻ suy sụp lập tức biến mất: "Thuộc hạ sẽ truyền lại toàn bộ lời của đại nhân cho mọi người nghe."
Niên Thính Phong dặn dò: "Hoàn thành công việc của mình là quan trọng nhất. Chỉ cần đao đủ sắc bén đủ thuận tay, phu nhân sẽ dùng đến, những kẻ anh hùng kia cũng dùng đến. Nếu như đao vướng tay thì kể cả phu nhân lẫn anh hùng, sẽ còn ai ngó đến cây đao đó nữa?"
Tiểu Lâm hoàn toàn bội phục: "Vâng!"Thành Thính Lôi, một canh giờ sau.
"Tất cả ngồi vững vàng chưa?"
Ánh mắt nghiêm khắc của Cố Hiên nhìn lướt qua đám người chen chúc bên trong Phong Xa Kiếm một lượt, đầu lão đã phình to hết cỡ. Lão Đại cử mình đi tìm người của một vài Thông tin xã, giờ dẫn theo nhiều người quay về như thế, nhiệm vụ này có được coi là hoàn thành hay không?
Trong lòng lão không chắc chắn cho lắm.
Cảnh tượng diễn ra lúc ấy, lão đã ghi hết vào mắt. Hơn nữa, theo ý của lão Đại, chọn người là việc do Kiều Mỹ Kỳ phụ trách, bọn lão chỉ phải gánh trách nhiệm mang đám người đó quay về một cách nhanh nhất.
Người đưa tin thì đương nhiên không cần phải nói làm gì, vừa nghe thấy Kiều Mỹ Kỳ nói tổ chức đi Tùng Gian Cốc thần bí, ai nấy tức khắc trở nên kích động, vội vàng thu dọn đồ đạc, mang theo cả đống quả đậu lưu ảnh.
Về phần những khách hàng chầu chực ở cửa phủ thành chủ, họ nắm chặt cơ hội biểu tình đòi đi cùng.
Hiện giờ Tùng Gian Cốc tuyệt đối là cái tên nổi đình nổi đám nhất, tất cả mọi người đều muốn móc nối quan hệ với Tùng Gian Cốc. Thế nhưng, Tùng Gian Cốc giống như một con rùa đen, khiến cho không một ai có thể tìm ra chỗ nào để xuống tay. Bất cứ kẻ nào tới gần Tùng Gian Cốc là sẽ mất tích, là sẽ gặp phải bất trắc.
Muốn mua Tuyết Dung Nham, người ta chỉ có mỗi một cách là đến thành Thính Lôi.
Lúc này có cơ hội để tới thẳng Tùng Gian Cốc, có cơ hội gia nhập vào phe Tùng Gian Cốc, mọi người làm sao có thể chịu buông tha. Mọi người đồng loạt kích động bởi tâm lý đám đông, đua nhau la hét các câu như "Kiều thành chủ, ngươi đã bắt chúng ta phải đợi lâu như vậy rồi", "làm ăn không thể nào như vậy được",... cố gắng chen chân kiếm một chỗ.
Đang lo không đủ người, Kiều Mỹ Kỳ thấy thế bèn nhân cơ hội té nước theo mưa, luôn mồm đáp lại "sẽ cố hết sức".
Thậm chí ngay cả yêu cầu của Cố Hiên, Kiều Mỹ Kỳ cũng dốc hết sức lực thỏa mãn. Thành ra mọi người phải nhìn lão bằng con mắt khác, trình độ lão Kiều đúng là đã đạt tới một độ cao mới!
Kiều Mỹ Kỳ là một người thông minh biết việc. Dù số lượng người không đủ đi nữa, Cố Hiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng một chút xíu nào, mà đòn trừng phạt do hỏng việc sẽ giáng xuống người lão. Có lẽ chỉ với bảy người đưa tin, Ngải Huy chưa chắc đã thoả mãn; Nếu đưa thêm những người này tới, ít ra còn có khả năng.
Mọi người leo lên Phong Xa Kiếm, hết nhìn chỗ nào lại sờ chỗ kia, tất cả đều vô cùng hiếu kỳ.
Rất nhiều người trong số đó cố gắng kín đáo ghi nhớ.
Từ Tuyết Dung Nham đến tháp pháo, Tùng Gian Cốc liên tục khởi xướng lên các trào lưu khác nhau. Phong Xa Kiếm này chẳng lẽ chính là trào lưu kế tiếp?
Có thể đích thân thể nghiệm, một cơ hội khó có được.
Bảy người đưa tin kích động hơn bao giờ hết, lấy quả đậu lưu ảnh ra, dốc sạch tinh lực lẫn sức lực ra để ghi hình.
Cố Hiên mặc xác bọn họ muốn làm gì thì làm, chỉ liệt bảy Kiếm Tháp vào cấm địa, đồng thời phái người canh gác. Máy xay gió chuyển động sẽ át đi sự chấn động của Nguyên lực, đủ để che dấu nguyên lý hoạt động của nó, không ai có thể nhìn ra được.
"Tất cả ngồi xuống! Chuẩn bị xuất hành!"
Gương mặt Cố Hiên khó đăm đăm, chỉ có vài người thế này, vậy mà quá trình lên kiếm đã mất cả canh giờ, quá chậm. Kể từ lúc bắt đầu dẫn đội trở đi, chẳng hiểu sao lão lại biến thành thô lỗ, cứ mở mồm ra là lại hét oang oang.
"Thật sự là quái dị!"
"Đúng vậy, chẳng hiểu sao lại có hình thù quái dị như thế?"
"Bắc Đẩu, giống Bắc Đấu Thất Tinh!"
"Kiếm Tu nói chung luôn đi cùng với rất nhiều vật lạ đời thế này."
Sau khi lên kiếm, mọi người bàn tán xôn xao, hết nhìn đằng trước lại ngó đằng sau, gương mặt không dấu được niềm chờ mong lẫn tò mò. Họ tỏ thái độ mắt điếc tai ngơ đối với Cố Hiên, còn chưa đến cấp độ đại sư, rống to hơn nữa thì cũng chẳng có ai thèm để ý. Lúc này, sự phấn khích mọi người đã đến đỉnh điểm, làm gì có ai thèm để ý tới lão, chỉ ngó hết chỗ này lại sờ lần chỗ khác.
Gương mặt sa sầm, Cố Hiên cảm thấy mình giống như đang dẫn một đoàn tham quan không tôn trọng người hướng dẫn.
Trong quá trình tu luyện ở Lôi Đình Chi Kiếm, lão đã dần quen với cuộc sống có kỷ luật nghiêm ngặt, yên tĩnh và nghiêm túc, vô cùng phản cảm đối với những vụ mồm năm miệng mười, cãi vã ầm ĩ.
Rất may là sau này không còn nhiệm vụ như thế này nữa, lão đành tự thầm an ủi mình.
Lão gào lên rách cuống họng với Thạch Chí Quang đang ở chỗ chuôi kiếm: "Xuất!"
Thạch Chí Quang cũng gào lên: "Xuất!"
Phong Xa Kiếm, trái ngược với hình thể của nó, nhẹ nhàng bốc lên khỏi mặt đất, ngay sau đó bắt đầu tăng tốc, giống như một kiếm ảnh đâm xéo lên rồi chui vào mây xanh. Khi ở bên trong nó, cảm thụ trực quan, mãnh liệt hơn rất nhiều.
"A a a a a!"
"Trời ạ trời ạ trời ạ!"
"Ông trời ơi!". . .
Trên thân kiếm vang lên tiếng thét chói tai tập thể, như muốn chọc thủng cả màng nhĩ người khác. Tăng tốc đột ngột, hơn nữa lại còn tăng tốc với biên độ lớn như thế, trong khi tất cả mọi người không hề chuẩn bị tư tưởng, bởi vậy có rất nhiều người không đứng vững nổi, ngã lăn lông lốc, biến thành một đống hỗn loạn.
Cố Hiên hừ một tiếng trong cổ họng, vênh mặt lên, lão đã cố tình không nhắc nhở trước.
Kể từ lúc đi theo Ngải Huy trở đi, tất cả mọi người đều ít nhiều lây nhiễm tính cách trước mặt làm quân tử, sau lưng âm thầm làm chuyện xấu.
Mặt bọn họ trắng như tờ giấy, có mấy người nhát gan đã nhũn cả hai chân ra, toàn thân run như cầy sấy. Phi hành là việc chẳng xa lạ gì với mọi người, nhưng họ chưa bao giờ từng trải nghiệm tốc độ vượt quá nhận thức như thế này.
Phong cảnh hai bên thụt lùi với tốc độ nhanh đến mức khó mà kịp nhìn rõ bằng mắt thường, giống như hai vệt sáng nhiều màu sắc lướt qua. Phong Xa Kiếm được bao bọc trong màn sáng trong vắt như thủy tinh. Họ có thể nhìn thấy rõ ràng khí lưu cuồng bạo ma sát với màn sáng, tạo ra muôn vàn tia sáng chói mắt lẫn những đốm lửa thỉnh thoảng lại bắn ra tung tóe.
Cho dù cách một màn sáng, nhưng mọi người không kìm được sợ hãi ra mặt.
Lúc mới đầu, Văn Vĩnh Dân cũng tương đối hoảng sợ. Từ lúc bắt đầu bay cho đến vừa nãy, đầu óc lão hoàn toàn trống rỗng. Tiếng la hét chói tai như triều dâng gần như đã làm lão tê liệt, mặt lão tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Nhưng kể từ khi kiếm bắt đầu phi hành ổn định, lão đã phục hồi tinh thần trở lại.
Khuôn mặt tái nhợt chuyển thành đỏ bừng vì phấn khích.
Phản ứng đầu tiên của lão là kiểm tra quả đậu lưu ảnh của mình. Rất may là tất cả đều ghi lại được toàn bộ những gì xảy ra. Lão hiểu rằng, lần này mình đã trúng quả đậm! Lão có thể tưởng tượng ra, đến khi đoạn hình ảnh này hiện ra trước mặt mọi người, nó sẽ gây ra chấn động tới mức nào!
Lão nhìn lướt qua những người đưa tin khác, gương mặt của tất cả đều ngập tràn mừng rỡ lẫn kích động.
Là một người đưa tin lão luyện, Văn Vĩnh Dân giỏi moi móc thông tức hơn bất cứ ai. Giờ là cơ hội ngàn năm có một! Với tác phong ẩn nhẫn trước sau như một của Tùng Gian Cốc, chỉ sợ rất khó có lần thứ hai. Văn Vĩnh Dân quyết định, nhất định phải sống chết nắm chặt lấy cơ hội này.
Lão nhìn chòng chọc vào Cố Hiên. Với biểu hiện vừa rồi, người đàn ông trung niên này dường như là thủ lĩnh của những người ở đây.