Đám thuộc hạ bên dưới đã đột nhập vào trận địa của kẻ địch, cho dù có phải trả giá nghiêm trọng đến thế nào đi nữa thì ưu thế lúc này cũng đã hình thành. Trong những trận chiến trước kia của bọn họ, chỉ cần đột nhập được vào trận địa của nguyên tu, nhất định sẽ khiến đối phương lâm vào khủng hoảng.
Đám nguyên tu bọn chúng dư thừa những truyền thừa tinh xảo, nhưng lại thiếu khuyết huyết dũng.
Thần Chi Huyết mới được thành lập không lâu tựa như những người trẻ tuổi khí huyết cường tráng, còn Thiên Ngoại Thiên lại như một lão nhân tuổi xế chiều, mất hết nhuệ khí, mà huyết dũng cũng không còn nữa.
Đánh giáp lá cà, lại cần đến huyết dũng nhất.
Hình Sơn cho rằng đại cục đã định, chỉ cần kéo dài nữa là có thể thắng lợi. Sư Tuyết Mạn có mạnh mẽ hơn nữa thì có thể làm sao? Một bàn tay thì không thể vỗ thành tiếng được!
Gã mỉm cười nói: "Sư tiểu thư hà tất phải cố liều mạng chiến đấu thế này? Trận địa bên kia đã bị công phá, chẳng lẽ Sư tiểu thư vẫn cho rằng còn có cơ hội trở mình sao?"
Sư Tuyết Mạn hừ lạnh: "Dài dòng."
Bóng dáng nàng chợt biến mất ngay trong khoảng không.
Hình Sơn vội điểu khiển Đầu Lang né qua một bên, vừa lúc Vân Nhiễm Thiên với một đạo vân khí trắng như tuyết quấn quanh thân, mang theo một lực lượng kinh người sượt qua sát cạnh người gã.
Ầm! Vân khí rơi vào vân hải, vân hải nổ tung tạo thành một cái khe nứt dài hơn hai trăm trượng.
Ánh mặt trời từ cái khe hở này xuyên xuống, tựa như từng đạo kiếm quang màu vàng.
Da đầu Hình Sơn run lên, nếu bị thân thương vân khí kia đánh trúng, không chết cũng phải trọng thương. Trong lòng gã nghi hoặc không thôi, sinh khí Sư Tuyết Mạn vẫn dồi dào, nguyên lực như không bị bất kì ảnh hưởng gì cả.
Chẳng lẽ 【 con nhặng 】của mình không hiệu quả?
Hay chỉ là kế sách dụ địch của Sư Tuyết Mạn? Nhưng nhìn xuống bên dưới, hai bên đang giao chiến hỗn loạn cả lên, gã lại cảm thấy không giống vậy. Theo lý mà nói, nếu đối phương có viện quân thì sẽ tránh đối chiến trực diện với bọn họ mới đúng, làm sao có chuyện trực tiếp đưa tới cửa như vậy?
Thế nhưng trên người Sư Tuyết Mạn lại không có nửa điểm ảnh hưởng, hai thuộc hạ dưới tay gã cũng bị chính Sư Tuyết Mạn kết liễu.
Hình Sơn nghĩ nát óc cũng không ra.
Nhưng lúc này gã biết rõ, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì gã mới có cơ hội chiến thắng.
Trận chiến dưới mặt đất đang diễn ra theo một thế cục rất tốt.
Hình Sơn không ngừng né tránh, vô cùng chật vật. Thương thuật của Sư Tuyết Mạn vô cùng kì lạ, thân thương có một dải vân khí trắng, nhỏ dài quấn quanh như một con bạch long thuôn dài. Mà Hình Sơn gặp phiền toái lớn ở chỗ vân khí quấn quanh thân thương sẽ theo thế tiến lên của thương mà tản rộng ra theo hình xoáy ốc, như một cái dù được căng mở, bao phủ một phạm vi cực lớn.
Cứ hết lần này tới lần khác như thế, những vân khí trắng noãn phiêu dật, nhìn qua rất mềm mại không có lực lượng, thực ra lại có thể mang lực đạo bá đạo dị thường như vậy.
Vân khí bá đạo tuyệt luân khiến gã ăn phải rất nhiều thiệt thòi.
Lần này cũng như thế.
Mắt thấy không trốn thoát, Hình Sơn chỉ có thể dùng tay trái huy động đại đao hoàn hảo ngăn cản lại. Vân khí mềm mại đánh lên đại đao, lại khiến đại đạo phẩm chất không tầm thường rạn vỡ trong nháy mắt, nát thành vô số mãnh vỡ, ầm ầm bắn ra.
Hình Sơn phun ra một ngụm máu tươi, máu tung tóe trước ngực, vết máu loang lổ.
Đầu Lang dưới thân cũng bị tổn thương, một chân quặt vào rất mất tự nhiên.
Hình Sơn cắn răng gắng gượng, lúc này tuyệt đối không thể lùi bước.
Nếu gã quay người chạy trốn, niềm tin của các tướng sĩ phía dưới mất hết, sẽ trở nên do dự không yên, sĩ khí sa sút, cục diện tốt đến mấy cũng bỏ mặc.
Gã vứt bỏ chuôi đao còn sót lại trong tay, không để ý đến máu me đầy mặt mà cất tiếng cười ha ha, tựa như một lệ quỷ chui ra khỏi biển máu dưới địa ngục, đột nhiên trợn mắt gào to: "Liệt Hoa huyết bộ! Giết!"
Liệt Hoa Huyết bộ đang khổ chiến dưới mặt đất, nghe được tiếng gào vang của bộ thủ, sĩ khí đại chấn, tất cả Huyết tu ở mọi ngóc ngách của chiến trường không hẹn mà đều giơ cao binh khí mình lên, điên cuồng đáp lại: "Liệt Hoa huyết bộ! Giết!"
Hình Sơn toàn thân đầy máu đang chăm chú nhìn Sư Tuyết Mạn, bàn tay nứt toác tả tơi, tứa đầy máu, nhẹ nhàng xoa xoa lấy Đầu Lang bên dưới.
Thế cục trận chiến dưới mặt đất vô cùng thảm thiết, nhất là ở trận địa tuyến đầu, máu tươi của cả hai bên đều nhuộm đỏ đất. Hai bên cũng chém giết đến đỏ cả mắt, Huyết tu khi đã bước lên được trận địa đều hi vọng có thể mở ra được một lỗ hổng, mà bên nguyên tu thủ vững trận địa thì đang liều chết ngăn cản lấy.
Tháp pháo và Cung Tiễn thủ điên cuồng bắn vào địch nhân còn đang kẹt bên trong Lưu sa, chặt đứt lực lượng chi viện của địch nhân.
Trong lòng Khương Duy đang rỉ máu, không ngừng có đội viên ngã xuống, nhưng đến bây giờ vẫn không có người nào lùi bước.
Ánh sáng nguyên lực hòa vào ánh sáng đỏ máu, không ngừng đan xen vào nhau.
Tại một nơi cách trận địa khoảng chừng hai trượng, Dương Tiếu Đông đang chém giết với một thần thông huyết tu. Hai bên đều rất ăn ý rời xa khỏi trận địa, bởi vì chiến đấu giữa Đại sư có ảnh hưởng đến phạm vi cực lớn, không chỉ lan đến địch nhân ở gần mà còn ảnh hưởng đến cả đồng đội phe mình.
Nếu từ trên bầu trời nhìn xuống, sẽ thấy Trọng Vân Chi Thương đang dần rơi vào thế hạ phong!
Chiến bộ Thần Chi Huyết hôm nay được nghiêm chỉnh huấn luyện, sức chiến đấu không thể nào đem so với thời điểm Huyết tai vừa mới bộc phát. Vốn chiến bộ Thần Chi Huyết yếu nhưng nhiều cường giả, nhưng từ khi Đế Thánh phong Diệp Bạch Y là Chiến Thần, chịu trách nhiệm sáng tạo ra chiến bộ Thần huyết thì cục diện đã lập tức thay đổi.
Diệp Bạch Y trong quân ngũ nhiều năm, am hiểu chiến bộ chi đạo rất sâu. Hắn không mù quáng phục chế mười ba bộ Ngũ Hành, mà căn cứ vào đặc điểm chiến đấu của bản thân huyết tu đã tiến hành rất nhiều cải tiến, phối trí, chế tạo ra chiến bộ hợp lý. Sau đó, hắn còn thường xuyên thay đổi cho phù hợp thông qua thực tế trên tiền tuyến, lại luân phiên đưa ra tiền tuyến, lợi dụng thực chiến rèn luyện cho chiến bộ.
Một loạt hành động của Diệp Bạch Y đã khiến tương quan so sánh thực lực hai bên có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chiến bộ Thần Chi Huyết được huấn luyện nghiêm chỉnh, dũng mãnh thiện chiến, mười phần khát máu. Trái lại, chiến bộ Thiên Ngoại Thiên đều chỉ là một đám tân thủ tay mơ, được thành lập không bao lâu, lại thiếu huấn luyện, càng khuyết thiếu rèn luyện thực chiến.
Nếu không phải Trọng Vân Chi Thương có được một đám nòng cốt xuất sắc thì đã sớm ầm ầm tan vỡ trước sự công kích không để ý sinh tử của Liệt Hoa Huyết bộ. Có những nòng cốt không để ý đến nguy hiểm này làm gương cho binh sĩ, mới khó khăn lắm duy trì được cục diện này.
Ngay cả như vậy, cán cân thắng lợi vẫn cứ dần nghiêng về phía Liệt Hoa huyết bộ. Càng lúc càng có nhiều huyết tu bước lên trận địa.
Nhưng mà, không chỉ có huyết tu mới điên cuồng.
Bàn Tử đau khổ chèo chống trận địa cũng đã đánh tới phát điên rồi.
Tiêu diệt được thần thông Huyết tu của đối phương khiến Bàn Tử dương dương đắc ý trong lòng, cũng khiến hắn vững tin rằng cảm giác bắn phá hôm nay của mình rất rất tốt. Tự tin căng phồng lên, lại tiếp sức cho Bàn Tử biểu hiện thêm xuất sắc. Lúc sau, hắn còn liên tục hoàn thành mười hai pháo tam sát.
Tam sát, chính là tiếng lóng của các tay tháp pháo, chỉ một phát pháo xuyên thủng ba người.
Trận hình trong chiến đấu của địch nhân cũng không được chặt chẽ chỉnh tề, cho nên hoàn thành tam sát có độ khó lớn hơn bình thường rất nhiều. Liên tục mười hai tam sát, có thể nói là khủng bố, trực tiếp khiến đám phụ tá bổ sung Tuyết Dung Nham cho các tháp pháo phải trợn mắt há hốc mồm.
Cả người Bàn Tử to lớn như cột điện,ầm! Tháp pháo lại phun trào bạch quang, sức giật kinh người bật lại vào thân thể Bàn Tử. Cả người hắn trầm xuống, trong nháy mắt, cơ bắp trong cái cơ thể đầm đìa mồ hôi chợt căng cứng tựa như được rèn đúc bằng kim loại cứng rắn. Cơ bắp toàn thân trở nên đỏ bừng như sắt thép nung đỏ, xèo...xèo... xèo..., rồi mồ hôi như bị đốt nóng mà lập tức chuyển thành hơi nước nóng.
Hơi nước hầu như bao phủ cả tòa tháp pháo, bao phủ luôn thân thể của Bàn Tử.
Không ai nhìn thấy, ánh mắt Bàn Tử từ thành thạo ban đầu đã dần dần chuyển sang kinh hoảng.
Mỗi một pháo vẫn đều hoàn mỹ, không bắt bẻ gì được, thế nhưng vì sao mà số lượng kỵ lang trên trận địa càng lúc càng nhiều?
Vượt quá trình độ phát huy không giúp hắn thêm tự tin nữa, mà địch nhân càng lúc càng tăng, khiến tuyệt vọng trong lòng hắn càng lúc càng dày hơn.
Hắn không cách nào khống chế nổi nữa, sợ hãi nối tiếp sợ hãi.
Đã vượt xa trình độ phát huy rồi, làm sao càng lúc lại càng có nhiều địch nhân như vậy? Hắn không có cách nào làm tốt hơn được a...
Hơi nước bốc lên mù mù, đôi môi Bàn Tử run rẩy, ánh mắt sợ hãi, bước chân càng lúc càng nặng nề tựa như đầm lầy tử vong đang kéo dần hắn chìm xuống.
Hắn cực kỳ sợ hãi.
A Huy, A Huy...
Mau tới cứu ta!
Nước mắt Bàn Tử tràn mi mà tuôn, xì, xì, xì, làn da nóng bỏng khiến nước mắt lập tức bốc hơi khô rang, chỉ để lại hai vệt nước mắt màu trắng.
Hắn không dám dừng lại, càng thêm điên cuồng oanh kích.
Bàn Tử như bị nhập ma, khuôn mặt vặn vẹo, miệng vô thức oa oa kêu to.
Đột nhiên, một thân ảnh màu trắng từ trên trời đáp xuống.
Mũi thương xoay tròn như mang theo vân khí dài thật dài, tựa như thiên thạch hung hăng nện xuống đội ngũ Huyết tu.
Ầm!
Mặt đất chấn động mạnh một cái, âm thanh cực lớn khiến toàn bộ chiến trường ngừng lại trong chốc lát.
Vân khí bá đạo vô cùng, như cây roi thật dài, nặng nề đập xuống mặt đất. Bùn nhão trộn lẫn với phần thân thể tay chân gãy cụt của huyết tu, Dạ Lang như thác nước bị treo ngược, trào ngược lên trời.
Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nửa ngồi trên đất, còn Vân Nhiễm Thiên trong tay vẫn cắm thẳng xuống mặt đất.
Áo giáp xanh trắng vỡ nát, chỉ còn sót lại vài miếng gãy vỡ, hai tay áo chỉ còn một nửa, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi nổi bật trên làn da trắng như tuyết đầy tươi đẹp, dây buộc tóc không biết đã bị đứt từ lúc nào, tóc dài xỏa xuống vai, tung bay trong gió.
Nàng chậm rãi đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn quanh chiến trường, ngạo nghễ đứng đó.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua Hình Sơn trên bầu trời.
Đây là lời đáp trả của nàng. Nàng không khéo ăn nói, chỉ biết dùng Vân Nhiễm Thiên thể hiện mà thôi.
Trận địa Trọng Vân Chi Thương bộc phát tiếng hoan hô rung trời.Đám nguyên tu vốn đang đau khổ chèo chống, lúc này điên cuồng hô to, sĩ khí đại chấn.
Một thương kinh thế hãi tục này của Sư Tuyết Mạn đã kéo Bàn Tử gần như sụp đổ trở lại. Bàn Tử giật mình một cái, một ý nghĩ bất thường trong đại não đột ngột nảy lên.
Như một người sắp chết đuối, vớ được một cọng cỏ cứu mạng.
Hắn đã không nghĩ tới cọng cỏ đó có cứu được mạng hay không, chỉ biết đây là đường sống duy nhất, có xa vời thế nào cũng vẫn là con đường sống đấy.
Trong tuyệt cảnh đó, đột nhiên nhìn thấy được một chút ít đường sống, khiến tất cả sợ hãi nối tiếp sợ hãi của hắn đều biến thành động lực. Bàn Tử như một con gà đang hăng tiết, cơ bắp toàn thân lại lần nữa nổi cộm lên, bước chân trở nên nhẹ nhàng, đến nỗi họng pháo ép lên cổ họng khiến hắn phải ồ ồ thở không nổi cũng trở nên nhẹ bẫng như không có gì.
Trước mắt hắn đột nhiên hiện lên từng đống xương cốt trong khu rừng ở Man Hoang lạnh lẽo, hiện lên cảnh bản thân xúc từng xẻng, từng xẻng mai táng cho những cu li chết đi kia. Có kẻ trong đó hắn nhớ rõ tên, nhưng đến hơn một nửa đã bị quên mất.
Lại hiện lên ngày cuối cùng rời khỏi Man Hoang, gió chiều chạng vạng phả nhẹ vào mặt.
Trời chiều màu da cam trong vắt, hắn nhìn bóng lưng của Ngải Huy mà kêu lớn: "Ngải Huy, sống sót!"
Sống sót! Sống sót!
Ngươi phải sống sót!
Ầm ầm ầm!
Nhanh một chút, nhanh thêm một chút nữa!
Con mẹ nó, làm sao mới nhanh hơn một chút nữa!
Uy lực không đủ lớn, thêm Tuyết Dung Nham vào nữa, họng pháo không chịu được, không có cách nào...
Hắn mạnh mẽ bê Tuyết Dung Nham cạnh chân lên, ừng ực ừng ực nuốt hết. Phù! Hỏa diễm trắng sáng xuất hiện từ trong thân thể của Bàn Tử, ánh mắt hắn cũng có đầy đốm lửa trắng sáng rừng rực nhảy múa.
Lần này, Bàn Tử không mất đi ý thức!
Ầm!
Hắn chắp hai tay trước ngực, như hai gọng kềm bằng sắt mang đầy lửa, một mực giữ chặt lấy thân pháo. Phần đuôi pháo được gác trên bả vai hắn, chân hắn khom bước, thân thể lại không chút động đậy.
Lực lượng Hỏa nguyên mạnh mẽ theo hai tay hắn dũng mãnh tiến vào họng pháo.
Tháp pháo như một con cự thú khát nước, trong nháy mắt đã rút khô hết Tuyết Dung Nham trong hỏa trì.
Trong họng pháo, từng đạo hoa văn phức tạp sáng ngời ánh lửa trắng bạc, từng cái từng cái từ họng pháp đến đuôi pháo dần sáng lên.