Dương Phong nhìn mấy người lừa gạt Trần Thị Phi, cảm thấy rất buồn cười, lát nữa tên nhóc này sẽ biết lòng người hiểm ác là gì.
Nhìn Trần Thị Phi đi vào bí cảnh thí luyện, mấy người đạt được mục đích liền cười ha hả, bàn luận xem Trần Thị Phi có thể trụ được ở bên trong bí cảnh thí luyện bao lâu!
Ngay khi Trần Thị Phi đi vào không gian bí cảnh thí luyện được một canh giờ, có người từ bên trong đi ra, người đi ra là một đội viên của Tử Kim dong binh đoàn, người này tên Lưu Kiến, mọi người thường gọi hắn là Tiểu Lục Tử.
Chỉ thấy sau khi hắn đi ra, ngây ngốc đứng đó, miệng lẩm bẩm cái gì đó, một lúc sau những người khác cũng lần lượt đi ra.
Nhưng phần lớn đều là vẻ mặt chán chường, hai mắt vô hồn. Trong khoảng thời gian ở trong bí cảnh thí luyện, bọn họ đều bị Thiết Chùy Ải Nhân hành hạ, lần nào cũng bị giết trong nháy mắt.
- Không thể nào, làm sao ta có thể chiến thắng đối thủ mạnh như vậy chứ.
- Mẹ kiếp, ngay cả động tác của hắn ta còn không nhìn rõ, cũng không biết bị giết như thế nào.
- Tại sao tên Ải Nhân chết tiệt kia lại mạnh như vậy, ta thề, nhất định phải đỡ được hắn một chiêu, à không, nhất định phải giết chết hắn! Các loại tiếng kêu gào vang vọng khắp cửa hàng.
Dương Phong có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc sắp sụp đổ của bọn họ, bèn gõ gõ quầy:
- Không cần nản chí, ngày mai lại vào tiếp.
- Ha ha, cười chết mất, vẻ mặt của bọn họ thật sự rất buồn cười.
- Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nhìn hắn xem, mặt mũi trắng bệch ra kìa.
Mấy tiểu nha đầu đứng đó chỉ trỏ Tử Kim dong binh đoàn, trên mặt đều là ý cười giễu cợt.
- Dương chưởng quỹ, tên Thiết Chùy Ải Nhân kia mạnh đến mức nào vậy?
Lưu Quan Chương không giống những người khác, tâm thái vẫn rất bình tĩnh.
- Ở cửa ải Nhân tộc, cảnh giới của bọn họ cũng giống như các ngươi, các ngươi là cảnh giới gì thì bọn họ cũng là cảnh giới đó, chỉ là thứ bọn họ nắm giữ không giống nhau mà thôi.
- Cái gì? Cảnh giới giống chúng ta?
Mấy người Lưu Quan Chương trợn mắt há mồm, thế mà lại cùng cảnh giới, cho dù cảnh giới cao hơn bọn họ một chút, chỉ cần một chút thôi bọn họ cũng có thể dễ chịu hơn một chút, nhưng mà Dương chưởng quỹ lại nói là giống nhau, giống nhau... Giống nhau... Thế mà lại bị người cùng cảnh giới hành hạ lâu như vậy, hơn nữa còn bị giết trong nháy mắt, tâm thái của mấy người hoàn toàn sụp đổ.
- Mọi người qua bên kia ngồi nghỉ một chút đi, đừng đánh mất lòng tin, ngày mai còn phải tiếp tục vào đó chịu ngược nữa.
Ngụy Thư Tuấn 'tốt bụng' nhắc nhở bọn họ.
- Ha ha, cười chết mất.
Mấy nha đầu cười đến đỏ bừng cả mặt.
- Các ngươi gạt người, sao có thể gạt người như vậy chứ?
Ngay lúc mấy người đang cười vui vẻ, giọng nói của Trần Thị Phi từ phía sau bọn họ truyền đến, hắn cũng không chịu nổi cảnh bị hành hạ đơn phương lâu như vậy, nên đã ra khỏi bí cảnh thí luyện trước thời hạn.
Mọi người quay đầu nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Trần Thị Phi, liền cười ha hả, giống như là tìm được niềm vui trong đó vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại đến giờ đóng cửa, Dương Phong đứng ở cửa nhìn thấy bờ bên kia Thiên Ba hồ đã có rất nhiều người bắt đầu đo đạc, dựng nhà.
- Ha ha, tốc độ cũng nhanh thật đấy.
Dương Phong nhìn những bóng người đang bận rộn, mấy canh giờ trước mới nói muốn xây nhà, bây giờ đã có nhiều người đến như vậy, có tiền có quyền thật sự không giống người thường.
Tuy rằng hai nhà Ngụy, Triệu ở trong đế quốc chỉ là tiểu quý tộc không đáng nhắc tới, nhưng ở Thiên Phong thành bọn họ chính là thổ hoàng đế, một nhà nắm giữ binh quyền, một nhà nắm giữ chính quyền. Bình thường đều nói một núi không thể có hai hổ, nhưng quan hệ của hai nhà bọn họ lại vô cùng thân thiết, cùng hưởng vinh hoa phú quý, cùng gánh vác nguy hiểm, cùng tiến cùng lui!
Đóng cửa tiệm lại, Dương Phong đi vào phòng bếp nấu cơm chiều.
Một lát sau, mùi thơm ngào ngạt từ trong phòng bếp bay ra, Dương Phong bưng hai đĩa thức ăn từ trong phòng bếp đi ra.
- Ồ, Tiểu Bạch, ngươi tỉnh rồi sao?
Lúc Dương Phong đi ra khỏi phòng bếp, thấy Tiểu Bạch đang đi xuống cầu thang.
- Vâng chủ nhân, ta đã tiêu hóa được một phần nhỏ tinh huyết, còn một phần lớn hiện tại ta vẫn chưa thể tiêu hóa được.
Tiểu Bạch bây giờ đã thay đổi rất nhiều, đôi mắt biến thành màu vàng nhạt, màu lông không còn trắng muốt nữa, xen lẫn trong bộ lông trắng muốt là những sợi lông màu xám nhạt.
- Ta đi làm thêm vài món ăn mừng ngươi.
- Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân, trong tiệm có rất nhiều thứ mới sao, những thứ đó là gì vậy?
Tiểu Bạch nhìn cửa hàng mới mẻ, có rất nhiều thứ mà nó không hiểu, trong lòng tràn đầy tò mò.
Dương Phong vừa làm đồ ăn vừa giải thích công dụng của những vật phẩm mới cho Tiểu Bạch nghe.
- Hệ thống, ma sủng của ta muốn đi vào bí cảnh thí luyện thì phải làm thế nào?
- Là ma sủng của ký chủ, đã bị hệ thống khóa lại, chỉ cần thân thể tiếp xúc với điểm tiếp xúc của bí cảnh thí luyện là có thể đi vào.
Là ma sủng của ký chủ, mỗi ngày có mười canh giờ, số lần đi vào bí cảnh thí luyện bị giới hạn năm lần.
- Ồ - Vậy mới đúng chứ, ma sủng của bổn chưởng quỹ cũng là một phần của cửa hàng, những đặc quyền này vẫn phải có, hệ thống, ngươi cũng có chút giác ngộ chính trị đấy.