"... Sự thật đã chứng minh, nếu như có thể bố trí sẵn chiến trường và có một vị Thổ Tu Đại Sư am hiểu xây dựng thì phòng thủ có lợi hơn chiến đấu nhiều. Chọn lựa chiến trường trước, có thể tạo lợi thế phòng thủ cho phe mình trong chiến đấu. Hơn nữa, có thể xác định rõ mục tiêu tấn công. Ta có thể dự đoán được mai này Đại sư xây dựng sẽ phất rất nhanh, hẳn có thể trở thành một hướng đi mới..."
"... Uy lực của Đại Hỏa tháp pháo cực lớn, sẽ có tác dụng trọng yếu trong chiến đấu. Nhưng nó cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích, phá hoại của địch nhân, cần kíp xây dựng phòng ngự quanh Đại Hỏa tháp pháo. Trình độ bắn của Mập mạp khiến người ta phải khen ngợi, hơn nữa chính là ý tưởng hoàn toàn mới đối với tháp pháo. Việc bắn với tốc độ cao là có khả năng. Cụ thể thì phải chờ Hà sư thử nghiệm mới có kết quả chính xác..."
"... Địa Hỏa pháo tháp có tác dụng tuyệt vời trong chiến đấu. ta có dự cảm, nó sẽ có ảnh hưởng lớn tới cục diện chiến tranh. Nếu trang bị Địa Hỏa pháo tháp trên Trấn Thần Phong thì trên mặt lý thuyết sẽ tăng phạm vi công kích cho Trấn Thần Phong, có lẽ ta có thể thiết kế vài loại chiến thuật cho nó nữa. Nhưng, ta không có Trấn Thần Phong..."
"... Năng lực thích ứng của địch nhân rất mạnh, càng ngày địch nhân càng tìm ra được nhiều điểm yếu của chúng ta. Tin mừng là sinh lực bọn chúng còn lại quá ít, không cách nào đột phá được phòng tuyến của chúng ta. Tình huống lúc đó vô cùng nguy hiểm, nghĩ lại vẫn còn chưa hết sợ. Chúng ta đang thảo luận xem giải quyết vấn đề này như thế nào. Bây giờ ta có chút ý tưởng, nhưng có tác dụng hay không còn phải chờ thực chiến chứng minh..."
Tin của Thiết Nữu, Ngải Huy thấy lời lẽ rất chậm, cảm nhận được sự thận trọng trong đó.
Cả phong thư giống như là một bản báo cáo tổng kết chiến đầu chẳng hề có câu nào nhắc lại chuyện cũ hay là nhớ nhung gì cả.
Ngải Huy xuất thấn một hồi, hắn có thể phác họa lại tình cảnh chiến đấu trong đầu.
Địa Hỏa pháo tháp phun ra ánh lửa, địch nhân như thủy triều, khiếu âm xé rách màng nhĩ, tiếng nổ rầm rầm, khói thuốc súng bốc lên, thỉnh thoảng bùn đất bắn tung tóe, giống như hạt mưa nện xuống, trên không trung bị đánh trúng, binh sĩ song phương giống như diều bị đứt dây...
Nếu quan sát từ trên không, phòng tuyến như gợn sóng bị đè ép, người thiếu nữ mặc áo giáp màu xanh trắng, tay cầm Vân Nhiễm Thiên, giống như cái đinh dính trên tuyến ngoài cùng gợn sóng.
Không cần nghĩ, Ngải Huy cũng biết vị trí của Thiết Nữa trên chiến trường.
Cô luôn làm gương cho binh sĩ, xuất hiện ở chỗ nguy hiểm nhất, điều này làm Ngải Huy bội phục mãi.
Ở cuối lá thư, có một cái tên chình ình là: Chủ nợ.
Ngải Huy cười thành tiếng.
Hắn đọc đi đọc lại lá thư mấy lần, cau mày suy tư thật lâu. Sau đó hắn bắt đầu viết thư.
"... Như cô nói, tương lai binh khí chiến tranh lẫn tháp pháo nhất định sẽ phát huy tác dụng quan trọng trong chiến đấu. Chỉ cần có đủ Tuyết Dung Nham, Địa Hỏa pháo tháp sẽ nổ mãi, tạo thành sát thương lớn cho địch nhân. Nếu có thể bố trí Địa hỏa pháo tháp lên Trấn Thần Phong thì không còn nghi ngờ gì nữa nó sẽ thành thần pháo đài bay. Cần phân phối nó cho nguyên tu am hiểu không chiến, phòng ngừa địch nhân cận chiến. Theo như cô nói, chiến tranh bắt đầu chuyển sang thời kì biến hóa kịch liệt ..."
"... Đại Sư xây dựng, ý tưởng hay lắm, hãy cân nhắc liên hợp cùng với mộc tu. Mộc tu am hiểu quấy nhiễu trên phạm vi rộng, độc tố, mê hoặc, có thể phối hợp cùng với Đại Sư xây dựng sẽ cho kết quả tốt hơn, còn nữa, Chạng Vạng đang bế quan..."
"... Thương thế đã ổn đinh, Lôi Đình Chi kiếm đang dần dần hình thành sức chiến đấu..."
Viết một hồi tràng giang vài trang, Ngải Huy phát hiện nếu như của Thiết Nữu là một báo cáo tổng kết chiến đấu thì hồi âm của hắn là một báo cáo tư tưởng chiến tranh.
Vậy thì báo cáo đối với báo cáo.
Rất hợp với tình hình.
Ở dòng kí tên cuối thư hắn ngoáy chữ: Đại gia.
Hắn đắc ý, thiếu nợ là đại gia, chủ nợ có cái gì mà hay.
Dương Tiếu Đông nhìn tốc độ múa bút của Ngải Huy, viết rất nhanh rồi mặt mày trang trọng niêm phong, bỏ vào phong thư đưa qua. Hắn trông thực nghiêm túc, xem ra tin tức rất trọng yếu.
Ngải Huy hỏi: "Khi nào thì đi?"
Dương Tiếu Đông nói: "Ngay."
Trận đại thắng vừa rồi là một chiến thắng thật sự có nghĩa của Ngũ Hành Thiên khi đối mặt với Thần Chi Huyết. Lực lượng của địch nhân hùng hậu, chiến bộ tiên phong tổn thất không đủ để làm thương gân động xương đối phương, chỉ có chọc giận đối phương.
Đối phương sẽ trả thù vô cùng điên cuồng.
Tuy rằng Dương Tiếu Đông chẳng mấy ưa Ngải Huy, nhưng dị thường kính trọng đối với Sư Tuyết Mạn.
Ngải Huy dặn dò: "Lúc nào đi, mang thêm một ít Tuyết Dung Nham."
Dương Tiếu Đông gật đầu: "Vâng."
Hắn tận mắt nhìn thấy uy lực của Địa Hỏa pháo tháp, tự nhiên biết rõ tầm quan trọng Tuyết Dung Nham. Hơn nữa những trận chiến tiếp theo không dễ dàng, tiếp tế là một vấn đề, bây giờ là thời cơ tốt nhất bổ sung.
Đáng tiếc nay không bằng xưa, nếu không thì một cái Sa La bàn có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Bất kể là Sa La bàn hay Tin tức thụ đều đã có trước thời Ngũ Hành Thiên. Ngũ Hành Thiên trải qua các thế hệ cường giả cải tạo, Thổ nguyên lực trong lòng đất không có cách trở. Ngũ Hành Thiên ổn định mà cường đại, giống như một mảnh thổ nhưỡng dồi dào phì nhiêu, mà mà Sa La bàn, Tin tức thụ, Vân Dực, đâm chồi nảy lộc trên mảnh đất phì nhiêu đó.
Hôm nay thổ địa phì nhiêu đã trở nên cằn cỗi khô héo, cây cối sinh trưởng tại thổ nhưỡng đó cũng héo rũ tàn úa, không còn là hoa thơm ngày xưa nữa.
Rất nhiều thói quen dần đã nhạt dần trước mặt mọi người, Sa La bàn, Tin tức thụ, hay cả Tam Diệp Đằng Xa vân vân.
Dương Tiếu Đông không lãng phí thời gian, lộ trình không ngắn, cầm Tuyết Dung Nham rời đi.
Nhìn thân ảnh Dương Tiếu Đông biến mất ở chân trời, trong lòng Ngải Huy dâng lên cảm giác gấp gáp mãnh liệt.
***********************************
Tại Thiên Tâm thành, mọi người nhao nhao ly khai phòng ốc, đi đến đầu đường.
Động tĩnh vừa rồi đã kinh động mọi người, ai nấy nhìn thấy song phương giằng co, chấn động trên đường phố .
Nhân số phần đông là Thính Phong bộ, còn một ít của Thần Úy Bộ, đây là nội chiến hay là mưu phản? Vừa mới có tin đại thắng, tại sao đã bắt đầu nội chiến rồi?
Niên Thính Phong ngăn đường Vạn Thần Úy đi, tận tình khuyên bảo, khuyên bảo: " Đầu óc Nhạc Bất Lãnh có vấn đề, Vạn lão đầu ngươi cũng điên luôn sao? Lỗ mãng như vậy không có cơ hội thắng, ba bộ cùng tiến cũng không thể giành thắng lợi được..."
Thần sắc Vạn Thần Úy lạnh nhạt gật đầu: "Ta biết rồi."
Niên Thính Phong chán nản: "Ngươi đã biết cả, vì sao vẫn như thế?"
Vạn Thần Úy thản nhiên đáp: "Tiền bối Nhạc Bất Lãnh mắng rất đúng. Bảo vệ gia viên là trách nhiệm của người người, nhưng đầu tiên là của chúng ta. Bởi chúng ta nhận sự nuôi dưỡng của họ. Nếu có người nên chết thì chúng ta chết trước, nếu có đổ máu thì cũng nên là chúng ta rồi mới tới người khác.
Niên Thính Phong im lặng, một lát mới hỏi: "Chết thế là được sao? Thắng mới trọng yếu nhất."
Vạn Thần Úy hỏi lại: "Ai thắng?"
Niên Thính Phong nghiêm nghị đáp: "Tất cả mọi người, là Ngũ Hành Thiên."
"Đã không còn Ngũ Hành Thiên rồi." Vạn Thần Úy lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt: "Chúng ta không đại biểu được cho mọi người. Hiện tại Trưởng Lão Hội đã không đại biểu được cho tất cả mọi người."
Niên Thính Phong cười lạnh: "Ai đại biểu được? Đại Cương? Chia rẽ, từng người tự chiến, nội đấu, sau đó thất bại, sau đó thành Huyết tu?"
Vạn Thần Úy lắc đầu: "Ngươi xem thường thiên hạ anh hùng, trong dân gian nhiều anh hào lắm."
Niên Thính Phong mỉm cười: "Ngươi tình nguyện ký thác hi vọng vào cái gọi là anh hùng dân gian còn không biết đang ở đâu, cũng không tin tưởng người thừa kế Đại trưởng lão chỉ định, thân phụ đại nghĩa."
Vạn Thần Úy gật đầu: "Đúng vậy. Tất cả hành động của Diệp Thị, ta không tin phục."
Sắc mặt Niên Thính Phong trở nên khó coi: "Người khác không biết cũng được, ngươi lại cũng không biết hiện nay thế cục thối nát thế nào, phu nhân làm được tới bây giờ đã phí không biết bao nhiêu tâm tư, tấm lòng lo lắng cỡ nào..."
"Đúng là hiện nay thế cục thối nát!" Vạn Thần Úy cắt ngang, ánh mắt nhìn thẳng: "Chúng ta cần dũng khí, không cần giao dịch, không cần tính toán. Ngươi không muốn chết, ta lại càng không, ai cũng bo bo giữ mình, ai cần chết? Chẳng cần tung hô trung ương ba bộ, dù là chiến bộ bình thường, có lẽ nên chết trước mặt dân chúng, đừng ở sau lưng. Đó chẳng vinh quang gì, là trách nhiệm cơ bản của chúng ta."
"Nói hay lắm!"
Một thanh âm bén nhọn vang lên ở cuối ngã tư.
Đồng tử Niên Thính Phong co rụt lại, là Tây Môn Tài Quyết!
Vạn Thần Úy quay sang nhìn, hình như là nữ đồng Tây Môn Tài Quyết.
Tây Môn Tài Quyết bình thản mở miệng: "Không thể tưởng được Vạn lão đại thậm chí có một ngày mồm mép lưu loát thế."
Vạn Thần Úy tràn đầy gian nan vất vả, khuôn mặt khẽ thẹn thùng: "Thật là xấu hổ"
"Là nên xấu hổ, ta Tài Quyết bộ, cùng đi chiến trường." Tây Môn Tài Quyết hừ lạnh: "Niên Thính Phong, tim dòng họ Diệp Thị là màu đen đấy, ngươi cẩn thận không lại bị bán đứng."
Sắc mặt Niên Thính Phong khó coi, hắn không ngờ Tài Quyết bộ cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.
"Để cho bọn họ đi đi."
Thanh âm của Diệp phu nhân xa xa vọng đến, hộ vệ bảo vệ xung quanh, dáng vẻ bà ta trang trọng uy nghiêm.
Ánh mắt bà chậm rãi đảo qua mọi người, trầm giọng bảo: "Ai muốn cứ đi, ta không cản. Nhưng mà có vài lời muốn nói, chết dễ lắm, sống mới khó. Ngươi muốn thỏa hiệp, ngươi nhận hết ủy khuất, lưng đeo xú danh, ngàn người chỉ trích, nhưng chỉ có sống sót mới có cơ hội chiến thắng. Trung ương ba bộ là chiến bộ tinh nhuệ nhất thiên hạ, dốc vốn ra, chúng ta vô lực tạo mới."
Mọi người im lặng, lời của Diệp Phu Nhân không phải là không có đạo lý, nhiều người hiện thần sắc lo lắng.
Tây Môn Tài Quyết cười lạnh: "Nói xạo."
Ánh mắt Vạn Thần Úy nhìn thẳng Diệp phu nhân, thần sắc thẳng thắn vô tư: "Phu nhân cứ sống đi, phu nhân truy cầu thắng lợi. Trung ương ba bộ có lẽ giữ được Thiên Tâm thành. Có bảo hộ được Thiên Ngoại Thiên không? Không được. Các thành khác bên ngoài Thiên Tâm thành sao? Mặc kệ bọn hắn chết sống? Tâm Phu nhân chỉ tại Thiên Tâm thành nho nhỏ này . Thế nhưng Trung ương ba bộ là của toàn bộ Ngũ Hành Thiên, không chỉ thuộc về Thiên Tâm thành."
Nói đến đây, Vạn Thần Úy cảm thấy tẻ nhạt, chẳng muốn nói nữa, trực tiếp hạ lệnh: "Xuất phát."
Thần Úy Bộ ầm ầm ran dạ: "Xuất phát!"
Tây Môn Tài Quyết choe chóe: "Xuất phát!"
Tài Quyết bộ ầm ầm ran dạ: "Xuất phát!"