Chương 507: Phong ba sắp tới

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 07:06:27

Tiếng rít từ trên đỉnh đầu vọng xuống. Tiếng kiếm rít sắc nhọn y như những lần trước, nặng nề như sấm, cả thiên không đều run rẩy. Mặt đất được chiếu sáng choang trước mặt không ngừng lắc lư, cái bóng của Hạ Hầu Kiệt cũng không ngừng rung rung. Hạ Hầu Kiệt vô thức quay đầu lại, ngẩng nhìn lên cao, cả người cứng đờ. Gã nhìn thấy một điểm sáng đang nhanh chóng to ra, ánh sáng nó tỏa ra rất mãnh liệt, đến mức mắt gã vô thức híp lại, trong đầu trống rỗng. Đây là cái gì... Kiếm thuật sao? Hào quang hạ xuống cực nhanh, gã không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trơ mắt nhìn kiếm quang với tốc độ kinh người, vọt tới trước mặt. Gã thậm chí còn không nhìn rõ hình dạng của kiếm quang , chỉ nhìn thấy một vùng ánh sáng trắng xóa. Đấy là hình ảnh cuối cùng Hạ Hầu Kiệt nhìn thấy trên thế giới này, cả tầm mắt trắng xóa, ánh sáng vô biên như biển, không thể giãy giụa ra được. Gã bị mất phương hướng giữa biển ánh sáng mênh mông đó, sau đó, thế giới của gã chìm vào trong bóng tối. Trơ mắt nhìn đệ đệ bị kiếm quang đánh trúng, tan thành mây khói, Hạ Hầu Tuấn ướt đầm nước mắt. Hai người là huynh đệ sinh đôi, từ nhỏ tâm thần đã tương thông, chưa bao giờ tách ra, thế nên cơ thể và đầu óc y cũng đang vô cùng đau đớn, như đang vỡ ra. Hai người vì chạy trốn đã cố ý kéo giãn khoảng cách ra với nhau, vì thế, y không thể tới cứu kịp. Mà y cơ bản cũng chưa từng nghĩ mình phải cứu. Trên đỉnh núi xa xa, pháo hoa lại bắn lên không. Hạ Hầu Tuấn đứng sững, quay người nhìn lên bầu trời. Một đốm sáng trắng đột ngột hiện ra trên đầu y, như một ngôi sao. Chỉ trong nháy mắt, đốm sáng đó đã nhanh chóng to ra, hào quang tăng vọt. Từ ảm đạm đến chói mắt, chỉ trong nháy mắt. Cả tầm mắt y chìm trong ánh sáng chói mắt, như trong biển ánh sáng. Y nhếch miệng cười, nét mặt điên cuồng, gào lên: "Tới đây!" Nguyên lực chung quanh như thủy triều tràn tới quấn quanh y, cơ thể y như cái khinh khí cầu, điên cuồng to ra. Phản chiếu với ánh sáng trắng chói mắt, là hỏa diễm biến thành biển lửa phẫn nộ, điên cuồng. Bình thường, vào những lúc thế này, cách đó không xa nhất định sẽ có một cỗ nguyên lực khác hô ứng cùng với hắn, nhưng bây giờ, chỉ còn một mình y mà thôi, không gian trong phạm vi ba trượng chung quanh y ửng lên đỏ bừng. Hỏa diễm yêu dị màu hồng như cái lưỡi đỏ của con yêu thú từ trong hư không thò ra, liếm láp người y. Hạ Hầu Tuấn đứng giữa không trung, hai chân hơi dạng ra, như dưới chân có mặt đất vô hình, bàn tay phải nắm lại, người hơi nghiêng sang một bên, như đang kéo cung. Hỏa văn hồng hiện lên trên mặt y khiến gương mặt trở nên dữ tợn và yêu dị. Hỏa diễm xoay quanh nắm tay của y. Một quyền đấm thẳng lên không trung! Quyền mang đỏ rực như hỏa trụ phóng lên cao, như muốn đốt xuyên qua bầu trời. Âm Hỏa Địa Quyền! Đây chính là đại sư chi đạo của y, đến từ âm hỏa hư không. Đệ đệ Hạ Hầu Kiệt, lĩnh ngộ ngược lại với y là Dương Hỏa Thiên Quyền! Đáng tiếc... Quyền mang yêu dị màu đỏ đơn giản va chạm vào kiếm quang bạc. Oanh! Ánh sáng tràn ra, cả sơn mạch Hắc Ngư Chủy bị chiếu lên sáng như ban ngày. Trên Thiết Lâu Kiếm Tháp, mọi người đều run run, mồ hôi bốc thành hơi, ướt sũng, những tiếng thở ồ ồ và sương mù do mồ hôi bốc hơi thành bao phủ cả Thiết Lâu Kiếm Tháp. Ngải Huy không chỉ bốc mồ hôi, hắn kêu lên một tiếng buồn bực, trong miệng mặn mặn vị máu tươi. Cơ thể hắn vốn yếu hơn nguyên tu bình thường nên mức độ chịu tác động cũng nặng hơn họ, hắn đã bị thương. "Ba hơi thở chuẩn bị, làm lại." Giọng Ngải Huy khàn khàn, nhưng giọng nói không hề thay đổi, thần thái trong mắt cũng không chút chấn động, giống như một kích vừa rồi kia không tạo ra chút ảnh hưởng nào. Mọi người cảm nhận được quyết tâm của Ngải Huy, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở và nguyên lực. Ba hơi thở nhanh chóng trôi qua. Thiết Lâu Kiếm Tháp lại trở về bình tĩnh, như sự bình yên trước những cơn phong bạo. Mọi người tập trung sức lực chờ kích phát. Tiếng kiếm reo ngắn và mạnh mẽ lại vang lên. Hai trăm năm mươi hai tia kiếm quang theo cú xoay người vung kiếm của hai trăm năm mươi hai cánh tay, bay tới quấn vào con cự thú kim loại đen đen, tạo thành một cái áo giáp màu bạc sáng ngời. Hoa lửa bắn lên không. Hạ Hầu Tuấn toàn thân đẫm máu, y nhìn đỉnh núi lặng lẽ lại bay lên kiếm quang như hoa lửa, nhếch miệng cười. Y biết hôm nay không thể nào thoát được. Y dứt khoát đứng im, không nhúc nhích. Mạnh được yếu thua, cuối cùng cũng đã tới ngày sinh mạng của mình kết thúc. Nhớ lại cả đời chuyên đi làm điều xấu, giết người như ngóe, khoái ý nhân sinh, thực là sảng khoái! Được chết cùng một nơi với đệ đệ, vì một thứ hung khí tuyệt thế, còn cái gì mà không hài lòng? Nghĩ đến khi vật ấy xuất thế, thiên hạ đều phải khiếp sợ, chợt tưởng tượng ra những gương mặt ấy khi thất kinh. Y cất tiếng cười to, như cú đêm gáy khóc, sự cuồng vọng vang vang khắp nơi. Tia sáng trắng chói mắt lại nở ra trên đầu hắn, chiếu sáng gương mặt đầy máu dữ tợn điên cuồng của y, cái bóng chiếu xuống mặt đất của y như cây đèn cầy lay lắt trong gió, không ngừng run rẩy. Kiếm quang như ánh sao rơi xuống đất. Ánh sáng trắng bạc nuốt chửng thân ảnh điên cuồng kia, không để lại chút dấu vết nào. Chỉ còn lại một người, đến lúc này cũng đã mất đi chút ý chí chống cự cuối cùng, cả người run bần bật như cái sàng. Người này bỗng giơ hai tay lên cao, quỳ xuống, dùng hết sức la: "Đầu hàng! Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!" Hắc Ngư Chủy Sơn cách gã hơn mấy chục dặm, như con quái vật sâu không lường được, đứng im ở đó. Ngư Bối Thành đèn đuốc sáng ngời, tựa như đôi mắt đầy trào phúng mỉa mai của con quái thú ấy. Trong lòng gã đầy sợ hãi, không còn chút dũng khí nào. Tận mắt nhìn thấy bao nhiêu cao thủ nổi danh, từng người từng người mất mạng, thần kinh của gã gần như muốn vỡ. Cái chết của Hạ Hầu Tuấn, chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Gã đã hoàn toàn suy sụp. Trên Hắc Ngư Chủy Sơn phía xa lại bay lên pháo hoa. Gã ngây ra, mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng, nói năng lộn xộn: "Không không không, ta đầu hàng, ta đầu hàng, ta đầu hàng mà, các ngươi còn muốn sao nữa..." Đỉnh đầu sáng lên hào quang, chiếu sáng gương mặt đờ đẫn và thân ảnh tuyệt vọng, bất lực của gã. Hào quang nuốt chửng tất cả, mọi vật lại quay về bóng tối. Trên đỉnh Hắc Ngư Chủy Sơn, Ngải Huy thở một hơi dài: "Chiến đấu chấm dứt." Thần kinh căng thẳng bỗng nhiên được thả lỏng, làm hắn choáng váng, cả người lảo đảo muốn ngã, Ngải Huy phải chộp vào lan can của Thiết Lâu mới đứng vững lại được. "Không sao chứ, lão đại?" "Lão đại, lão đại ổn không?" Các đội viên nhìn thấy, vội chạy tới. Lâu Lan chen vào, đưa cho hắn một ống trúc xanh biếc "Ngải Huy, mau uống thuốc." Trong ống trúc, là nước thuốc đen sì như mực. Ngải Huy tháo nút, uống một hơi cạn sạch, nước thuốc vào cổ họng, nóng rát như muốn thiêu cháy, ngay sau đó làm cảm giác thanh mát xộc thẳng lên ót. Ngải Huy cảm động: "Cảm ơn Lâu Lan." Lâu Lan vui vẻ: "Đây là chuyện Lâu Lan phải làm mà." Ngải Huy mỉm cười: "Đi dọn chiến trường đi, địch nhân đều đã bị diệt." Tiếng hoan hô vang lên rung trời. Không ít người đã hết sạch nguyên lực, ngồi phệt xuống đất, cười ngây ngô, những người còn sức lực thì như ong vỡ tổ phóng xuống núi. Ngải Huy đứng trên chỗ cao nhất của Thiết Lâu Kiếm Tháp, nhìn ra phương xa. Kỳ thật, vừa rồi vô cùng nguy hiểm, kẻ địch cuối cùng suýt nữa đã vượt ra khỏi phạm vi cảm giác của hắn. Nếu không phải người này mất đi can đảm, quyết định đầu hàng, Ngải Huy cũng phải trơ mắt nhìn theo gã chạy thoát. Mục tiêu toàn diệt lần này không phải do Ngải Huy nhất thời nảy lòng tham muốn thế, mà vì hắn phát hiện phạm vi cảm giác của mình rất rộng, nên mới quyết định như vậy. Toàn diệt kẻ địch mang lại rất nhiều điều lợi. Hắn có thể tưởng tượng, sau trận chiến này, bên ngoài sẽ nhận định lại về sức chiến đấu của Tùng Gian Cốc. Điểm quan trọng ở chỗ, họ không biết rõ về Tùng Gian Cốc, sợ ném chuột vỡ bình, sẽ càng không dám ra tay tùy tiện. Nguyên tu cuối cùng hô lên đầu hàng, nhưng Ngải Huy vẫn không chút do dự quyết định giết chết. Vì bây giờ khác với hồi Đậu tiên sinh, Dương Tiếu Đông đầu hàng, hiện giờ Ngải Huy trọng thương vẫn chưa lành, càng không còn là Đại sư, nếu rời khỏi Thiết Lâu Kiếm Tháp, hắn sẽ trở thành kẻ yếu như sên, trói gà không chặt. Bây giờ mà nhận vào một Đại sư, nếu đối phương nổi dị tâm, hắn sẽ lâm vào nguy hiểm. Ngải Huy biết hiện giờ mình yếu như thế nào. Trong thời gian ngắn sắp tới, họ sẽ được yên bình, và điều này rất quan trọng. Trận chiến đấu này cũng mang tới cho Ngải Huy rất nhiều rung động, hắn nhạy cảm ý thức được, cục diện thế giới đã đi tới bước ngoặt. Tuy Thiết Lâu Kiếm Tháp là do chính bản thân hắn làm ra, nhưng ngay cả hắn cũng không ngờ uy lực của nó kinh người đến thế! Hắn có thể tưởng tượng được, nếu trận chiến đấu này bị bên ngoài biết được, nhất định sẽ dẫn tới một cuộc cách tân cách thức chiến đấu hoàn toàn mới. Địa vị của Đại sư sẽ bị giảm xuống, thay bằng thứ có thể tập hợp thật nhiều nguyên tu bình thường vào một chỗ, giúp sức chiến đấu tăng lên về mặt bản chất, như Thiết Lâu Chi Kiếm. Trấn Thần Phong phải có Đại sư mới vận hành được, trong khi Thiết Lâu Kiếm Tháp tiến bộ hơn, giá trị chế tạo thấp hơn, lại không cần Đại sư để điều khiển. Hơn nữa Ngải Huy rất tin rằng, nhất định còn có những cách khác để làm được giống hắn. Ngải Huy thậm chí còn nghĩ, nếu trong Thiết Lâu Kiếm Tháp đều là Đại sư, vậy có thể chống lại Tông sư hay không? Hắn không biết, nhưng hắn cảm thấy chưa hẳn là không được. Hắn không tưởng tượng ra được Kiếm Tháp do toàn Đại sư tạo thành, khi hoàn thành công kích, sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào. Nếu quả thật thành công, như vậy thường thức rằng Tông sư là vô thượng sẽ hoàn toàn bị phá vỡ. Tông sư sở dĩ có thể cao cao tại thượng là bởi vì sức mạnh của họ đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới, một cảnh giới mà dù có bao nhiêu người cùng xúm vào cũng không thể nào thắng nổi. Ngải Huy dự cảm một trận phong ba sẽ nhanh chóng kéo tới. Chiến đấu trong tương lai sẽ như thế nào? Hắn không biết, nhưng hắn biết một điều, nó nhất định sẽ có một sự thay đổi long trời lở đất. Chính vì dự cảm mơ hồ này, khiến Ngải Huy quyết định không tha cho một người nào để bảo vệ bí mật cho Thiết Lâu Kiếm Tháp. Hắn vẫn chưa chuẩn bị xong, Lôi Đình Chi Kiếm cũng chưa chuẩn bị xong.