Lâu Lan cẩn thận ôm Ngải Huy đã bất tỉnh từ trong Thiết Lâu Kiếm Tháp ra, đổ nước thuốc vào miệng hắn.
Nước thuốc đen thui, mùi thuốc nồng đậm.
Mỗi lần nhìn Lâu Lan cho Ngải Huy uống thuốc, các đội viên đều đầy cảm thông. So với Ngải Huy phải uống nước thuốc, họ đều được uống canh nguyên lực, cái món ấy quả thực là mỹ vị nhân gian.
Cố Hiên uống canh nguyên lực, thỉnh thoảng lại liếc qua Ngải Huy, trong lòng vô cùng bội phục.
Tu luyện tới mức bất tỉnh, đây là cảnh giới gì chứ?
Vì y không tài nào làm được.
Không chỉ y không làm được, cả Lôi Đình Chi Kiếm đều không làm được. Hiện giờ mọi người đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Ngải Huy, trước còn có người lo Ngải Huy bị thương, tiền đồ của họ sẽ thành mờ mịt, nay thì chả ai còn lo lắng chuyện ấy nữa.
Mặc dù Ngải Huy vẫn chưa khỏi, vẫn chưa hề có nguyên lực.
Nói thật, Cố Hiên không thể nào tưởng tượng được người không có nguyên lực thì chiến đấu như thế nào. Y nghĩ tới mức xuất thần, canh nguyên lực cũng mất đi sự ngon miệng, y uống một cách vô thức.
Ngải Huy xác thực không có nguyên lực, nhưng mấy ngày nay, họ tu luyện lại không hề gặp phải một trở ngại nào.
Bảy tòa kiếm tháp vẫn vận chuyển vô cùng trôi chảy, không, còn trôi chảy hơn cả trước đây!
Đây mới là điểm Cố Hiên nghĩ mãi mà không tài nào hiểu nổi.
Chẳng lẽ đối với kiếm tu, nguyên lực thật sự không nhất định bắt buộc phải có hay sao?
Y cảm thấy khó mà tin được, điều này hoàn toàn trái ngược lẽ thường, nhưng điển hình sống đang sờ sờ ngay trước mắt y kia! Lão đại rốt cục đã dùng cách nào để vận chuyển kiếm tháp?
"Lão Cố a, có cần ta uống giúp ngươi không? Ta thấy ngươi uống không nổi hả?"
Một giọng nói thô dày làm Cố Hiên bừng tỉnh.
Cố Hiên thấy một cái đầu đang lắc lư sán tới, cười mắng: "Làm gì đấy? Lão Từ! Muốn lấy canh nguyên lực của ta hả, không có cửa đâu!"
Lão Từ bị nói toạc ý đồ, vẫn bình thản: "Chẳng phải tại ta thấy ngươi uống mà không thấy ngon sao!"
Cố Hiên liếc một cái: "Vậy cũng không cho ngươi tiện nghi!"
Lão Từ tò mò: "Lão Cố, hai ngày nay ngươi nghĩ gì thế? Cứ thấy ngươi thất thần."
Trong Lôi Đình Chi Kiếm, Cố Hiên có thực lực gần với Ngải Huy nhất, ai cũng bội phục hắn. Dạo này Cố Hiên không yên, mọi người đều quan tâm tới hắn.
Cố Hiên dù không rành thế sự, nhưng cũng không phải loại người không biết tốt xấu, biết đám lão Từ đều là quan tâm tới mình, nên giải thích: "Ta chỉ là có một chuyện nghĩ hoài chưa hiểu. Ngươi nói lão đại, rõ ràng không có nguyên lực, nhưng tại sao vẫn khống chế được kiếm mang của tất cả mọi người?"
Lão Từ sửng sốt, buồn cười: "Là chuyện này hả?"
"Ừ, là chuyện này!" Cố Hiên nhìn lão Từ: "Chẳng lẽ lão Từ ngươi biết? "
Lão Từ đáp, giọng 'đấy là đương nhiên': "Rõ ràng không có nguyên lực, nhưng sao vẫn khống chế được kiếm mang của mọi người? Rất đơn giản a, bởi vì hắn là lão đại nha, lão đại không biết thì ai biết?"
Cố Hiên im bặt, lý do này y không phản bác được.
Lão Từ tiếp tục nói: "Lão Cố ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ngươi nói kiếm tu a, từ cổ xưa đã có rồi, thời đó làm gì có nguyên lực, nên mắc cớ gì kiếm tu nhất định phải có nguyên lực?"
Cố Hiên sửng sốt, không sai! Lịch sử kiếm tu lâu đời hơn Ngũ Hành Thiên rất nhiều, hồi ấy làm gì có nguyên lực, thế nên mắc mớ gì kiếm tu lại nhất định phải có nguyên lực?
Y không khỏi lại thất thần.
Nhưng giọng Ngải Huy đột ngột vang lên: "Tất cả mọi người tập hợp!"
Hắn đã tỉnh dậy, không biết từ lúc nào.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, họ mới nghỉ ngơi chưa bao lâu, nguyên lực thể lực đều chưa khôi phục.
Bọn họ tu luyện, chỉ cần một người không đúng tiết tấu là mọi người đều thất bại, thế nên lúc nào họ cũng phải duy trì khả năng chú ý cao độ, vì vậy thể lực tiêu hao rất nhanh.
Mỗi lần tu luyện xong, họ đều phải nghỉ ngơi, khôi phục nguyên lực và thể lực, mới có thể tiếp tục tu luyện vòng tiếp theo.
Tu luyện Lôi Đình Chi Kiếm rất buồn tẻ, buồn tẻ hơn hồi họ tự luyện rất nhiều.
Đủ lời phàn nàn bay khắp trời, nào là kiếm chiêu ít xỉn, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy chiêu ấy, đối với họ, nó nhàm chám muốn chết, nên trong Lôi Đình Chi Kiếm có một chuyện tám rất phổ biến.
"Chúng ta thật là kiếm tu à? Sao ta thấy không giống! Kiếm tu gì mà đánh tới đánh lui chỉ có mấy chiêu? Ngươi mà dùng nó một mình, ngay cả một con gà cũng giết không được. Kiếm tu mà ngay cả gà cũng giết không được, làm sao dám ra ngoài nói với người ta ngươi là kiếm tu! "
Nếu không phải lần ở khu đóng quân Nịnh Mông Ngải Huy chứng minh được sự cường hãn của kiếm tháp, chắc chẳng ai kiên trì được tới bây giờ.
Nghỉ ngơi đầy đủ thì mới đủ sức tiếp tục tu luyện, nghỉ ngơi không đủ, sẽ không đủ sức đáp ứng nổi tu luyện cường độ cao này, khả năng phạm sai sót sẽ tăng lên, không tu luyện được.
Thế nên khi Ngải Huy đột nhiên nói tập hợp, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Có tình huống."
Ba chữ này lập tức làm mọi người tỉnh táo, nguyên tu còn sống tới bây giờ, đều đương nhiên không phải hạng tay mơ, kinh nghiệm chiến đấu ai cũng phong phú. Trong loạn thế, không chỉ phải đấu với hoang thú mà còn phải đấu với đủ loại nguy hiểm, tham lam, tài phú, tranh chấp các loại.
Mọi người đều ném bát xuống, đứng dậy.
Vừa rồi tinh thần của hắn tiến vào một trạng thái rất đặc thù, hắn "nhìn" ra được một phạm vi rất xa, ở chỗ đó, hắn phát giác được khí tức nguy hiểm.
Hắn 'nhìn' thấy một thân ảnh núp trong bóng tối.
Còn cách Ngư Bối thành chừng hai trăm dặm, Hạ Hầu Tuấn bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Hầu Kiệt cảnh giác ngay: "Sao vậy?"
Hạ Hầu Tuấn nói khẽ: "Vừa rồi hình như có ai đó đang rình mò chúng ta trong bóng tối, ngươi có cảm thấy không?"
"Không." Hạ Hầu Kiệt lắc đầu, mắt đảo quanh: "Có cao thủ?"
"Không chắc lắm." Hạ Hầu Tuấn do dự: "Chỉ là trong nháy mắt, rồi biến mất ngay, ta không chắc lắm."
"Cẩn thận chút không sai." Hạ Hầu Kiệt hạ giọng, trong mắt hàn quang lấp lóe: "Để mắt tới Tuyết Dung Nham không chỉ có một mình ta, nói không chừng có cao thủ tới, coi chừng lật thuyền trong mương."
Hạ Hầu Tuấn ừ một tiếng.
Hai người đề cao cảnh giác, tốc độ chậm lại.
***
Ngư Bối thành, Cố Hiên dẫn một đám người chạy vội.
Lão đại ra một mệnh lệnh rất kỳ quái, là đốt hết đèn trong thành lên.
Làm thế để làm gì nhỉ? Kế nghi binh? Nhưng đối phương tới là biết ngay thật giả kia mà?
Nhưng lão đại đã ra lệnh, đương nhiên y phải chấp hành.
Nói ra cũng kỳ quái, hồi lão đại là đại sư, tất cả mọi người phục tùng mệnh lệnh, đó là đương nhiên.
Thế nhưng bây giờ lão đại trọng thương chưa lành, mọi người vẫn theo thói quen phục tùng mệnh lệnh của lão đại, cái này có chút kì quái.
Cố Hiên vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều thành thị, cho tới bây giờ đều là dựa vào nắm đấm để nói chuyện. Bất kì một đại sư nào, một khi cảnh giới sụp đổ, mọi thứ hắn có đều sẽ hóa thành hư không.
Không còn ai thèm nghe lệnh hắn, mọi tôn kính đều biến mất không còn.
Nhưng với Ngải Huy, lại không phải như vậy.
Cố Hiên cũng thử nghĩ từ góc độ chính bản thân mình, tại sao y lại phải nghe lời Ngải Huy? Mình có thao túng được kiếm tháp không? Không. Tu luyện kiểu nào cũng còn chưa hiểu nó, nói gì tới bảo nó bay lên. Có thay vị trí lão đại được không? Không thể.
Trên người Ngải Huy có một thứ khí chất khiến cho người ta tin phục
Chuyện Ngải Huy bây giờ không phải là đại sư, Cố Hiên nhận ra việc này đối với y cũng không quan trọng. Trong mắt y, Ngải Huy nhất định sẽ lại trở thành đại sư, giống như kiểu Nhạc Bất Lãnh tiền bối, hiện giờ chẳng qua là thời gian thử thách của hắn mà thôi.
Cố Hiên hoàn toàn tin Ngải Huy sẽ lại trở thành đại sư, cũng hoàn toàn tin y cũng sẽ trở thành đại sư.
Thực mẹ nhà hắn tà môn!
Cố Hiên lắc đầu, chỉ còn biết tự an ủi mình. Người làm được lão đại, trên người chắc chắn phải có cái gì đặc biệt mới được.
Ngư Bối thành đèn đuốc sáng trưng, mọi người lại men theo bóng tối, đi lên đỉnh Hắc Ngư Chủy. Bên cạnh họ chính là Đại Thiết Lâu do Lâu Lan vận chuyển lên.
Ban đêm, Hắc Ngư Chủy không hùng vĩ như ban ngày, hồng quang trong miệng núi đã bị khói đen dày đặc che mất.
Gió đêm phất qua mặt Ngải Huy, hắn nhìn ra xa, mắt sáng rực.
Mấy người Cố Hiên cũng bắt chước nhìn theo hắn, nhưng chẳng nhìn thấy gì.
"Mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, kẻ địch đã sắp tới."
Mọi người lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chỉ còn Lâu Lan đứng cạnh Ngải Huy cùng nhìn ra phương xa.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh.
Ngải Huy có một cảm giác rất lạ, như hắn đang dung nhập vào trong màn đêm. Hắn có thể nhìn thấy kim phong từ đằng xa thổi tới, những tầng kim phong nho nhỏ mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Đất dưới chân và trời trên đầu như cùng nối liền với hắn thành một thể, ánh mắt hắn vượt qua sông núi, vượt qua bầu trời, như đang từ trên cao nhìn xuống đất, có cả cảm giác như đang nâng đỡ vạn vật.
Không ai nhận ra gió tới gần Hắc Ngư Chủy thì trở nên dịu hẳn đi, chỉ có Lâu Lan nhận ra, nó quay sang nhìn, mắt lấp lóe hồng quang.
Sau lưng hắn, dung nham bốc lên, lập tức như có một bàn tay vô hình ép xuống.
Ngải Huy đầy si mê, đây là một cảm giác tuyệt không thể tả.
Thế giới trong mắt hắn, không chỉ có nguyên lực.
Không biết qua bao lâu, hắn mới rời khỏi trạng thái kì diệu ấy. Hắn cảm thấy tiếc nuối, nếu được ngộ lâu hơn một chút nữa thì tốt biết bao nhiêu.
"Kẻ địch đã tới."