Chương 50: Sát khí chợt hiện

Thiên ảnh

Tiêu Đỉnh 21-06-2024 12:30:02

Tà dương như máu chiếu sáng chân trời. dưới ánh hoàng hôn núi Trà vẫn đứng sừng sững trầm mặc. Ngay cả Long Hồ bình thản cũng được nhuốm một màu đỏ. Trên mặt đất vẫn còn vết máu, ven hồ có thêm phần mộ mới. Hết thảy nhìn có vẻ đều đã được thu dọn, còn lại ở nơi này sẽ chịu mưa gió sương tuyết trong tương lai. Khi màn đêm lặng im không chút tiếng động hạ xuống, trên núi Trà không còn tăm tích một ai. Chỉ thấy ở phương xa có một bóng người đang càng đi càng xa, chậm rãi chìm vào bóng tối. Khi nhìn thấy thôn dưới chân núi thì bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống rồi. Những cơn gió quỷ dị mà thê lương trên núi Trà lúc này quanh quẩn nơi chân núi như tiếng tru. Màn đêm tĩnh lặng, bóng tối bao phủ tới chân núi Trà, khiến gian nhà cỏ nọ càng cô độc. Lục Trần đi từ trên đường núi xuống, trừ trên người có vết máu ra thì sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh. Lửa đen kỳ dị không biết tiên tan từ khi nào, dường như chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn vậy, không để lại nửa điểm dấu vết. Hắn đi xuống nhà cỏ, nhìn thoáng qua thôn xóm dưới chân núi. Trong bóng đêm thôn xóm chìm vào bóng tối tĩnh lặng vô cùng, không có chút ánh sáng, hình như đã ngủ say trong màn đêm thâm trầm này. Lục Trần đứng ở cửa nhà cỏ, đưa tay đẩy cửa. Cửa gỗ mở cạch một tiếng. Gió lạnh thổi phía sau hắn, phát ra tiếng u u. Hắn bước chân vào trong phòng nửa bước, chợt dừng lại tại chỗ cánh cửa một chút. Trong bóng tối, tất cả trong nhà cỏ quen thuộc vẫn như thường. Tất cả vẫn ở vị trí cũ, tất cả mùi vị đều quen thuộc, thậm chí ngay cả tấm chăn trên giường sâu trong bóng tối cũng hoàn toàn giống lúc sáng khi hắn đi. Lục Trần đứng yên lặng trong chốc lát, ánh mắt ngước lên, liếc về phía đỉnh đầu. Một vùng yên tĩnh. Đừng nói là một nhánh cỏ, ngay cả một đám bụi bặm cũng không rơi xuống. Trong bóng tối, đồng tử Lục Trần đột nhiên co rút lại. - U u... Một trận gió lạnh thê lương thổi qua, gào khóc như dạ quỷ, mang theo hơi lạnh thấu xương, dù đây vốn là một đêm hè. Lục Trần đứng ở cửa giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, mệt mỏi duỗi lưng, lắc lắc cổ, lại quay đầu nhìn thoáng qua thôn dưới chân núi. Bước chân hắn bước vào cửa âm thầm thu trở về, sau đó sờ sờ bụng, hình như có vẻ gấp gáp, nhìn quanh một chút rồi sau đó đi về phía khu rừng âm u bên cạnh. Màn đêm đen kịt tràn ngập quanh nhà cỏ dưới chân núi. Núi rừng là một vùng âm u, giống như lạnh lùng nhìn bóng dáng cô đơn của Lục Trần vậy. Hơi thở hắc ám tràn ra, lan quanh nhà cỏ, giống như một dòng sông nhỏ gợn sóng, chạy xuôi không chút tiếng động, hội tụ về phía nhà cỏ từ bốn phương tám hướng. Lục Trần đi tới cạnh rừng cây còn há mồm ngáp một cái, hồn nhiên chưa phát hiện ra màn đêm như mực phía sau mình đang dày đặc hơn, áp sát dần dần. Trong tiếng gió dường như có tiếng gào thét rất nhỏ, hỗn loạn trong bóng đêm. Đột nhiên bóng tối bùng lên, giống như một dòng sông lớn ra tới biển mang theo sóng gió mãnh liệt, khí thế hung tàn, điên cuồng vọt tới. Mà hầu như đồng thời, thậm chỉ còn trước khi bóng tối bùng phát một khắc, vốn Lục Trần vốn đang đứng bình tĩnh, thậm chí lười nhác bỗng lộn người, nhào vào trong khu rừng kia. Trong nháy mắt, một loạt tiếng quát mắng tức giận đột nhiên vang lên. Màn đêm vốn yên tĩnh trống trải phát chốc xuất hiện mười mấy bóng dáng mơ hồ, xông tới từ bốn phương tám hướng. Ánh sáng lóe lên đâm phá bóng tối thâm trầm. Hơi lạnh cực mạnh, chiếu sáng cả ruột gan kẻ khác đâm nát hư không, bổ về phía Lục Trần. Nhưng trong khoảng cách cực nguy hiểm, Lục Trần đã vọt vào rừng trước một bước. Trong cánh rừng lập tức vang lên một loạt tiếng gầm. Bóng người liên tục lóe lên. Vốn trong rừng kia cũng có bóng người nhưng hiển nhiên không nhiều bằng bên ngoài, hoặc có thể không ngờ tới lại có người nhảy vào nơi này, cũng chưa chuẩn bị tốt cho nên trong rừng hơi hỗn loạn. Đao quang kiếm ảnh liên tiếp hiện lên. Tiếng gió rít gào, rất nhanh liền có tiếng người kêu khẽ. Trong một góc tối, máu tươi lóe lên. Ngoài rừng, hàng loạt bóng đen không chần chừ nữa, nhảy hết vào bên trong khu rừng, mang theo sát khí đậm đặc. Thậm chí dường như cả cánh rừng này cũng bị nhuốm mùi máu tươi. Gió núi thổi qua, khu rừng chấn động, giống như một con thuyền nhỏ trong biển khơi cuộn sóng nhưng lại không thấy rõ được bất cứ tình hình gì trong đó. Tới buổi tối tại thôn Thanh Thủy, đại đa số các nhà đều đèn đóm tối om. Nhưng trong buổi tối này, thôn trang lại có vẻ đen tối và yên tĩnh đặc biệt. Một điểm ánh sáng duy nhất trong thôn chính là từ quán rượu nhỏ. Một ánh nến đặt trên bàn, một bầu rượu, một cái chén, một công tử trẻ tuổi đang tự rót tự uống. Đổ một chén, nhấp một ngụm, sau đó lắc đầu. Gã cười ôn hòa, nói vọng xuống dưới chân: - Rượu này chán quá. Trong quán rượu nhỏ rất yên tĩnh, trừ nam tử trẻ tuổi ôn hòa này ra chỉ còn có lão Mã. Trên người lão vẫn ăn mặc như ban ngày, bởi quán nóng nên chỉ có mỗi cái khố. Nhưng giờ phút này lão lại có vẻ đau đớn và chật vật một cách kỳ lạ, tay và chân đều bị dây thừng chắc trói chặt, giống như một con lợn béo chuẩn bị bị giết thịt, bị vứt trên mặt đất, ngay cạnh chỗ công tử trẻ tuổi kia. Mà câu nói vừa rồi chính là của vị công tử trẻ tuổi ôn hòa nói với lão Mã. Giờ phút này lão Mã có vẻ không ổn lắm, mặt còn to hơn bình thường một vòng. Đó là bởi mặt lão toàn vết bầm tím sưng to, giống như bị người ta đánh một trận tơi bời, khóe miệng rách ra, có máu chảy. Nhưng nếu so với trên người lão thì những thứ đó còn quá nhỏ. Trên thân thể mập mạp của lão Mã có tới bảy tám vết thương sâu tới cả tấc, giăng khắp ngực bụng lão, kể cả phía sau lưng cũng đều là một máu thịt be bét, nhìn qua khó tìm được một vùng da thịt còn hoàn chỉnh. Máu tươi tụ thành một vũng nhỏ dưới thân lão, nhìn như đang từ từ thấm xuống đất. Giờ phút này hình như lão Mã đã hấp hối, nằm trên mặt đất lạnh như băng. Ngoài lồng ngực còn phập phồng ra, chỉ có mắt còn cố gắng mở to, nhìn có vẻ lúc nào cũng sẽ tắt thở. Có điều khi nghe được câu nói kia, trong đôi mắt thất thần của lão Mã chợt lóe lên, không ngờ còn cười một chút. Mặc dù lúc cười cơ thể lão cũng co quắp run rẩy theo. Chỉ nghe lão nói: - Ở nông thôn mà. Công tử tuổi trẻ ôn hòa kia mỉm cười một chút, ánh mắt nhìn về phía lão Mã kia có thêm chút tán thưởng, nói: - Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?...