Chương 50: Ngủ Chung

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:06

Sương mù buổi sáng, gió ban mai phảng phất. Tấm rèm che khung cửa sổ phòng bay phần phật theo gió, Hạ Tuế An nằm trên giường, cảm thấy như có một mùi hương ấm áp vô hình đang bao quanh mình. Sau khi sốt lui, cơ thể và tinh thần nàng thư thái, ngủ rất say, nhắm hai mắt cọ cọ lung tung. Hạ Tuế An cảm giác có thứ gì đó luồn vào cổ áo, làn da bị quét ngứa ngáy. Ngoài ngứa ra còn hơi lạnh. Nàng định đẩy nó ra rồi ngủ tiếp nhưng lại thấy có gì đó không ổn, mở mắt ra nhìn, thứ đập vào mắt trước tiên là một bức họa tuyệt đẹp về một mỹ nhân đang ngủ say. Mái tóc dài hơi xoăn của Kỳ Bất Nghiễn rơi xuống chăn, hàng mi dài rủ bóng trên mí mắt, y phục màu chàm có phần rộng thùng thình, xương quai xanh nhô lên rõ nét, làn da trắng đến chói mắt. Con bướm màu xanh dương lan đến tận xương quai xanh, màu sắc rất nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện. Gần nhau đến mức chưa từng có. Hạ Tuế An chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy con bướm màu xanh dương trên xương quai xanh của Kỳ Bất Nghiễn, hoa văn trên thân bướm chân thực, sống động tự nhiên, giống như có con bướm sinh trưởng trên da hắn, khảm sâu vào trong. Đúng rồi. Đêm qua, Kỳ Bất Nghiễn cũng đã giết người. Màu sắc đã nhạt đi rất nhiều, nói cách khác thì cảm xúc dao động của Kỳ Bất Nghiễn đang dần trở lại bình thường, cho đến khi màu sắc của con bướm này hoàn toàn biến mất. Thật kỳ diệu, nàng một lần nữa cảm thán. Chỗ cổ Hạ Tuế An bỗng nhiên có thêm cảm giác mát mẻ, là một sợi tóc của Kỳ Bất Nghiễn rơi vào, đuôi tóc treo một ngân châu nhỏ. Ngân châu lăn qua da nàng. Nóng lạnh đan xen. Thân hình nàng nhỏ nhắn, tư tư thế nằm sấp giống như đang treo trên người hắn. Còn con bướm màu xanh trên xương quai xanh của Kỳ Bất Nghiễn như đang hấp dẫn người ta chạm vào hắn, như một lời mời gọi không tiếng động, Hạ Tuế An bất giác tránh mắt đi nhưng ngay sau đó, nàng động cũng không được, bất động cũng không được. Có ai giải thích cho nàng xem? Tại sao tay nàng lại luồn qua lớp áo của Kỳ Bất Nghiễn, đưa vào phần bụng dưới của hắn. Hai lòng bàn tay Hạ Tuế An áp sát vào hai bên thắt lưng hõm vào của Kỳ Bất Nghiễn, như thể đang nắm lấy một phần thắt lưng của hắn ở hai bên trái phải, ấm áp thì ấm áp thật, nhưng tại sao nàng lại làm như vậy? Bị bệnh đến lú lẫn. Dù hiện tại thẹn thùng cỡ nào, Hạ Tuế An cũng biết không thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, từng chút một từng chút một rất chậm rãi rút tay ra. Khoảnh khắc tách khỏi nhau, Hạ Tuế An cảm thấy một luồng ánh mắt từ đỉnh đầu nhìn xuống, nàng ngượng ngùng ngẩng mặt lên, đụng phải ánh mắt của Kỳ Bất Nghiễn. Hắn vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt hiếm khi mang theo chút sạch sẽ như trẻ con. Đây chính là lợi thế mà lớp da này mang lại cho Kỳ Bất Nghiễn, khiến người ta không khỏi muốn tin tưởng từng câu từng chữ hắn nói, muốn tiếp cận hắn, sau đó chết thảm thương dưới tay hắn, chịu cảnh bị lột da, cắt thịt, gỡ xương, làm thức ăn đút cho cổ. Hạ Tuế An: "Ta..." Kỳ Bất Nghiễn hơi ngồi dậy, nhìn nàng. Tóc dài theo động tác ngồi dậy của hắn trượt xuống vai, ngân châu ở đuôi tóc va vào nhau leng keng, giống như một giai điệu hỗn loạn nhưng lại rất dễ nghe. Hạ Tuế An nhìn thoáng qua tay mình, đầu ngón tay như vẫn còn sót lại hơi ấm và xúc cảm trên cơ thể Kỳ Bất Nghiễn, nóng rực như thiêu đốt, cơ bắp rõ ràng, mang theo sức sống và sự dẻo dai nên có của thiếu niên. "Đêm qua ta." Đầu óc hỗn loạn, nàng nói từng chữ một cách đứt quãng: "Có làm phiền đến huynh không?" Hắn bật cười thành tiếng. "Cũng không đến nỗi phiền, dù sao trước đây nàng đã đồng ý làm Cổ hương của ta, nằm bên cạnh ta cũng không sao, có tác dụng an thần, chỉ là nàng ôm quá chặt." Hạ Tuế An vụng trộm nhìn phần bụng dưới của hắn, mặc dù bị y phục che chắn không thể nhìn thấy phong cảnh bên dưới, nhưng nàng đã từng sờ qua, nhất thời cảm thấy khó nói nên lời. Kỳ Bất Nghiễn xuống giường, cởi sợi dây lụa quấn quanh cổ tay trả lại cho Hạ Tuế An. Nàng chậm chạp nhận lấy. Đêm qua tư thế ngủ của Hạ Tuế An thật sự khó coi, không những kéo quần áo của Kỳ Bất Nghiễn lung tung rối loạn, còn kéo cả sợi dây lụa nàng buộc trên búi tóc vướng tùm lum, rải rác trên giường và sàn nhà. Sợi dây lụa nhỏ dài nên dễ quấn vào người, cổ tay Kỳ Bất Nghiễn bị quấn một sợi, Hạ Tuế An cũng có hai sợi ở eo và mắt cá chân. Hạ Tuế An cũng gỡ bỏ sợi dây.