Chân Minh Châu vặn vòi sen thì một làn nước ấm chảy xuống. Máy nước nóng nhà cô sử dụng năng lượng mặt trời, bên ngoài đang mưa nên nước không nóng lắm, tuy vậy độ ấm vẫn khá tốt. Nước ấm không chỉ làm ấm người, xua tan cái lạnh, mà còn giúp thư giãn tinh thần.
Chân Minh Châu phải mất một lúc lâu để khôi phục tinh thần, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Cô sấy tóc, sau đó thay một chiếc áo len to và quần nhung rồi đi xuống lầu.
Cô ăn mặc như vậy cũng vì quá lạnh.
Cô xuống lầu liền thấy Vu Thanh Hàn đang ở trong phòng bếp: "Giáo sư?"
Tuy Vu Thanh Hàn nói có thể gọi anh bằng lão Vu, nhưng Chân Minh Châu vẫn theo thói quen gọi anh là giáo sư.
Cô thăm dò rồi hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Vu Thanh Hàn quay đầu lại, nói: "Tôi nấu cho cô bát canh gừng, uống nhiều một chút."
Chân Minh Châu cười nói: "Cảm ơn giáo sư."
Vu Thanh Hàn: "Là chuyện nên làm."
Anh nhìn trời đang mưa to, nói: "Những cơn mưa bất chợt thường không kéo dài, có lẽ một lát liền tạnh, cô đợi ăn trưa rồi đi ngủ một chút."
Chân Minh Châu cười nói: "Anh không khác gì mẹ già."
Vu Thanh Hàn: "Không có người mẹ già nào đẹp trai được như tôi, đúng không?"
Vừa nói anh vừa đổ canh gừng ra bát rồi mang ra cho Chân Minh Châu, ngay sau đó xoay người đi lấy hộp thuốc, nhướng mắt nhìn cô: "Tôi không có ý chiếm tiện nghi của cô.
Chân Minh Châu "A?" một tiếng, trước nay cô không hề nghĩ anh là loại người này, liền đáp "Tôi hiểu."
Anh xem kỹ đầu gối của Chân Minh Châu một lần nữa: "Tôi có một ít thuốc, tôi sẽ kê cho cô. Bất quá, cô ứ máu bầm do té ngã, dùng hay không dùng thuốc cũng không khác nhau lắm, mấy ngày này cố gắng cẩn thận một chút."
Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lại nghe Vu Thanh Hàn nói tiếp: "Cô không cần lo lắng, mọi việc đã có tôi."
Chân Minh Châu yên lặng nhìn Vu Thanh Hàn.
Vu Thanh Hàn cười hỏi: "Như thế nào, cô không tin vào năng lực của tôi?"
Nghe như vậy Chân Minh Châu liền lắc đầu, cô nói: "Tôi tin anh, nếu không phải anh phản ứng kịp thời thì bây giờ tôi đã đến âm phủ khóc lóc với Diêm Vương rồi." Cô ôm gối, ngồi trên sô pha nói chuyện: "Không nghĩ đến lại nguy hiểm như vậy, tôi còn muốn mở một miếng đất bên ngoài để trồng rau đó."
Vu Thanh Hàn: "Bị dọa nên lá gan nhỏ lại không dám đi?"
Chân Minh Châu uống hết bát canh gừng, giọng nói mềm mại hơn: "Thật ra vẫn dám."
Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Thật ra tôi rất sợ hãi, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi kích thích. Hơn nữa, nếu sau này không có gì thay đổi, tôi vẫn có thể xuyên qua thì đương nhiên là muốn khai hoang trồng rau."
Vu Thanh Hàn nghi hoặc nhướng mày.
Chân Minh Châu cười xấu xa, nói: "Bởi vì tôi có người giúp đỡ."
Vu Thanh Hàn: "Cô nói người giúp đỡ không phải là tôi chứ?"
Chân Minh Châu cười ngọt ngào: "Đúng vậy, chính là anh."
Khoé miệng Vu Thanh Hàn giật giật: "Cô nghĩ hay thật đấy."
Chân Minh Châu: "Mọi người đều nên suy nghĩ về hướng tốt nha."
Vu Thanh Hàn cười cười, đứng dậy đi vào nhà bếp, rất nhanh đã mang thức ăn ra.
Trước mặt xuất hiện những món ăn thơm ngào ngạt, dù Chân Minh Châu không phải người hay thèm ăn nhưng cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt,"Cái gì đây."
Vu Thanh Hàn: "Cơm trưa tôi làm."
Cô chỉ vừa tắm rửa thôi, thế nhưng người này không chỉ tắm rửa thay đồ, nấu canh gừng mà còn nấu cơm trưa? Động tác của anh cũng quá nhanh đi?
Vu Thanh Hàn: "Vốn dĩ tôi định làm gà nướng, nhưng nghĩ lại vẫn là nên ăn thanh đạm, vì thế tôi xé phần thịt gà ra xào. Để tôi lấy cơm cho cô."
"Cảm ơn giáo sư."
"Không cần khách khí với tôi như vậy."
Vu Thanh Hàn tiếp tục nói: "Tôi còn làm món hương xuân xào trứng gà."
Chân Minh Châu ngửi được mùi thơm nồng đậm liền cúi đầu nếm thử. Đôi mắt cô sáng lên, oa một tiếng, dáng vẻ cảm ơn chắp tay trước ngực: "Ăn ngon quá. Giáo sư, có cái gì anh không biết sao?"
Cô cảm thấy tay nghề của Vu Thanh Hàn còn tốt hơn cô.
Thật ra, Chân Minh Châu cảm thấy tay nghề của mình khá tốt, vì từ nhỏ cô đã thường xuyên xuống bếp, cũng làm thêm ở một vài quán ăn, nhưng khả năng nấu nướng của cô không thể so được với Vu Thanh Hàn.
"Ăn ngon thật đó."
Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Cô ăn nhiều một chút, tôi đi xem canh gà đã ăn được chưa."
Chân Minh Châu kinh ngạc: "Anh còn hầm canh gà?"
Vu Thanh Hàn: "Sau khi lóc thịt gà ra xào thì tôi lấy xương gà hầm canh, chờ một lát cô cũng nếm thử một bát nhé."
Miệng Chân Minh Châu đang ăn cơm, ừ nhẹ một tiếng cũng không quan tâm anh nói gì.
Món thịt gà xào này quá ngon.
Hương xuân tươi mới ăn cũng quá ngon.
Chân Minh Châu ngẩng đầu, miệng đang nhai cơm nhưng cũng không quên lải nhải: "Ngon quá." đồng thời còn giơ ngón tay cái lên.
Khoé miệng Vu Thanh Hàn nhếch lên, lại nghe cô lẩm bẩm: "Giáo sư cũng lợi hại quá đi? Tuyệt vời."
Được khen ngợi như vậy, khoé miệng Vu Thanh Hàn càng giương cao: "Cô cũng không nên yêu tôi."
Nghe vậy Chân Minh Châu liền sặc, suýt chút nữa ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Cô không thể tưởng tượng nhìn người trước mắt. Mặc dù cảm thấy anh là người rất lợi hại, nhưng da mặt cũng rất dày.
Cô thành khẩn nói: "Tôi coi trọng ai cũng sẽ không coi trọng anh. Người như anh tôi cảm thấy không nắm giữ được, áp lực rất lớn."
Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Biết vậy thì tốt, thật ra con người tôi cũng rất kén chọn." Anh liếc mắt nhìn Chân Minh Châu.
Chân Minh Châu không thể nghe vào, chẳng lẽ cô rất kém sao? Người này thật sự hết nói nỗi.
Chỉ là hôm nay anh cứu cô một mạng, lại còn làm đồ ăn ngon như vậy cho cô. Vì thế, cô hít sâu, nở nụ cười xã giao, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ăn: "Yên tâm, tôi cũng chướng mắt anh."
Vu Thanh Hàn: "Cô ăn xong rồi lại nói chuyện."
Chân Minh Châu: "Tôi thích như vậy."
Cuộc đời ngắn ngủi, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.
Cô tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không có gì quan trọng hơn việc ăn cơm.
Không thể phủ nhận tay nghề giáo sư Vu thật tốt, hương vị hương xuân thuần tự nhiên cũng rất tuyệt.
Chân Minh Châu cảm thấy buồn bực, tay nghề tốt như vậy mà dì Triệu lại không thích, thật khó hiểu.