Nhưng để đổi lấy những bài học của danh sư này, mỗi bài học đều phải tiêu phí những giá trị kinh nghiệm nhất định, cơ bản đều khá đắt.
Tô Hạ gần đây đang xem "Châm cứu đại thành" của học giả nổi tiếng thời Minh Dương Kế Châu, vẫn còn chưa hiểu rõ mấy nội dung bên trong, chủ yếu ở trường học mới chỉ trải qua những châm cứu cơ bản, kỳ thực tập đến căn bản không còn được học nữa.
Nếu có thể có được bài học của danh sư, nhất là do Dương Kế Châu dạy vậy thì đúng là làm ít hưởng nhiều rồi!
Tô Hạ xem qua sách một lần trước, sau khi hiểu được một chút rồi lại suy nghĩ đến chuyện mấy bài học của danh sư.
Vì để thuận tiện cho việc luyện tập sau này, Tô Hạ còn đặc biệt mua hai hình nhân châm cứu, một nam một nữ, người này cao hơn người kia một cái đầu, là loại kim đâm vào đúng chỗ sẽ chảy ra thủy ngân.
Nhưng hiện tại vẫn chưa được chuyển đến nơi.
Qua nửa tháng, ngày nghỉ ngơi thứ hai của Vương Ngữ Yên cuối cùng cũng tới.
Sau khi chạy bộ sáng sớm rồi, Tô Hạ liền để cho cô ấy đi nghỉ ngơi tự do hoạt động.
Thực ra hiện tại Vương Ngữ Yên quay về nhà mình ở cũng không có vấn đề gì quá lớn hết.
Sau nửa tháng mát xa cùng ngâm thuốc, độc tố còn lại trong người Vương Ngữ Yên chắc hẳn cũng đã gần hết rồi.
Kế tiếp phải nhờ đến trà giảm cân, thuốc uống cùng với điều dưỡng, Vương Ngữ Yên cũng phải cố gắng vận động để giảm béo, lẽ ra còn phải cần đến châm cứu nữa, nhưng Tô Hạ vẫn chưa thạo châm cứu, còn cần luyện tập thêm.
Vương Ngữ Yên sợ sau khi không còn ai giám sát sẽ trở nên lười biếng, hơn nữa cô ấy đối với Tô Hạ còn có một loại tin tưởng dị thường. Tỏ ý muốn ở lại nhà Tô Hạ cho đến khi thành công mới thôi.
Đương nhiên.
Hôm nay tạm thời đem chuyện giảm béo của cô ấy bỏ qua một bên đi!
Sáng nay lúc dắt Đại Hắc đi chạy bộ, lúc đi qua ngang cửa nhà mình, cha cô ấy còn cố ý nói hôm nay nhà sẽ ăn thịt kho tàu mà!
Thịt kho tàu sao? Đã bao lâu cô ấy chưa được ăn món này rồi?
Nghĩ đến đây, Vương Ngữ Yên liền nuốt nước miếng ừng ực.
Tuy ở đây với Tô Hạ đều là ăn cơm thuốc, hơn nữa số lượng không nhiều. Nhưng mỗi lần đều do chị Tô Hạ hướng dẫn cô ấy làm, hương vị chỉ cần ăn được là được rồi.
Bởi vậy lúc nghe đến tên món thịt kho màu mà mình thích ăn nhất, Vương Ngữ Yên liền có chút nhịn không được.
"Vậy chị Tô Hạ, em về trước nhé. Em nhớ món thịt kho tàu do cha em làm lắm!" Vương Ngữ Yên cười cười rồi chạy về nhà.
Trên đường liền vô tình gặp một thím mập đang giáo huấn một tiểu mập không được ăn đồ ăn vặt, Vương Ngữ Yên còn cười cười chào hỏi.
Bản thân cô ấy cũng không hề phát hiện, sau khi gầy đi một chút rồi, chứng sợ hãi giao tiếp xã hội của ấy cũng dần dần biết mất rồi.
Đi được nửa đường, cô ấy đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Liền chạy lại đứng lên cân, chụp một bức ảnh.
Sau đó liền đăng lên diễn đàn giảm béo, nhắn một dòng tin: Sau nửa tháng đã giảm béo thành công, cơ thể không có vấn đề gì!
Xong xuôi liền tắt di động chạy về nhà.
Hoàn toàn không biết, ảnh chụp mình gửi lên nhận được hưởng ứng như thế nào!...
Ngón tay mập mạp với vào bịch khoai tây lát.
Bốc lên mấy miếng bỏ ngay vào miệng.
"Rồm rộp rồm rộp"
"Ôi chao! Quả nhiên bim khoai tây lát này ăn miếng to vẫn ngon hơn!" Thân hình khổng lồ ngồi trước màn hình máy tính nhưng giọng nói lại khá dễ nghe.