Hắn có một suy nghĩ, liệu hệ thống có ban thưởng đan dược hoặc là linh vật gì đó để tăng ý chí tinh thần hay không.
Nếu như có công pháp tu luyện ý chí tinh thần, thì không còn gì tốt hơn.
Công pháp tu luyện ý chí tinh thần là loại công pháp rất trân quý và hiếm thấy.
Cho dù là toàn bộ Sở gia cũng chỉ có một loại môn công pháp tu luyện ý chí tinh thần có phẩm cấp Huyền kinh hạ phẩm.
Cho dù là vậy, thì Sở gia đứng sừng sững ở Tần quốc, chính là dựa vào môn công pháp bổ trợ này.
Môn công pháp này thuộc về công pháp hạch tâm của Sở gia, chẳng qua trước đây Sở Huyền chỉ có tu vi Khai Mạch, tuy là dòng chính nhưng cũng chưa nhìn thấy công pháp này.
Sau khi đột phá tới Huyền cảnh, Sở Huyền cũng cần một loại công pháp để tu luyện, sau khi Kim Cương Bất Hoại tới Huyền cảnh thì đã không còn giá trị để tu luyện.
Mà công pháp của hắn tu luyện trong Sở gia, chỉ có công pháp tu luyện từ Phàm cảnh tới Huyền cảnh tầng một, mỗi một hậu bối của Sở gia, chỉ khi nào đột phá tới Huyền cảnh thì mới có thể nhận được công pháp tiếp theo.
Sở Huyền không có ý định tiếp tục tu luyện công pháp của Sở gia, hắn đang chờ hệ thống tặng công pháp cho hắn.
Mặc dù Sở gia là một trong tam đại thế gia của Tần quốc, nhìn thì vô cùng cường đại, nhưng đặt ở Nam châu thì cũng là loại thường mà thôi.
Chẳng qua công pháp tu luyện của dòng chính Sở gia, chỉ là Huyền kinh thượng phẩm.
Công pháp tu luyện dưới Hư cảnh, gọi là Huyền kinh, chia ra làm ba cái đẳng cấp từ trên xuống dưới là thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
Mà ở đằng sau Hư cảnh còn có các loại cảnh giới như Hợp cảnh, Chân cảnh, Đế cảnh.
Công pháp tu luyện từ Chân cảnh trở xuống được gọi là Chân kinh, tuy có phân chia mạnh yếu nhưng không có đẳng cấp và phẩm giai cụ thể.
Trên Chân kinh thì là Đế kinh.
Sở Huyền cảm thấy, yêu cầu thấp nhất cũng phải là Đế kinh.
Mới trạch được vài ngày, công pháp cao cấp hơn, tạm thời Sở Huyền cũng không ôm hy vọng xa vời.
Bên trong dòng chính của Sở gia từng nghe đồn, Sở gia có nửa bộ Chân kinh nằm trong tay Sở Thiên Minh, mục tiêu cuối cùng của tất cả dòng chính là có thể tu luyện nửa bộ Chân kinh này.
Toàn bộ Sở gia, số người tu luyện được nửa bộ Chân kinh này, chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay, tất cả đều là trụ cột chính thức của Sở gia.
Hiện tại Sở Huyền chướng mắt nửa bộ Chân kinh này, chỉ có nửa bộ, chắc là phải cố hết sức mới có thể tu luyện tới Hợp cảnh.
Nằm ở trên ghế, Sở Huyền tiếp tục xem sách, tuy là vừa đột phá, nhưng cảnh giới đã tương đối vững chắc.
Muốn trạch được lâu dài thì tâm tính phải ổn định.
Cho nên, Sở Huyền đã hạ quyết tâm, bản thân phải đọc sách nhiều hơn, thứ nhất chính là để giết thời gian, thứ hai chính là mở rộng hiểu biết.
Tốt xấu gì Sở gia cũng là một thế gia có tiếng, có rất nhiều sách, nếu đọc hết tất cả sách thì chắc chắn có thể tăng thêm kiến thức ở thế giới này.
Trước mắt, Sở Huyền chỉ hiểu rõ tương đối về Tần quốc, ngay cả Nam châu cũng chưa hiểu được nhiều, nói gì tới những khu vực nằm ngoài Nam châu.
Sở gia tích trữ rất nhiều sách, nô bộc là không thể nào mang tới đây, cho nên lần sau khi Sở Vân tới đây, nhất định phải nhờ nàng giúp một tay, sao chép nhiều sách mà Sở gia cất giữ ra một phần mang theo.
Đang đọc sách, đột nhiên hắn có cảm giác, bên ngoài tiểu viện có một tên nô bộc mang theo tráp cơm tới.
Bây giờ còn chưa tới thời gian dùng cơm, thời gian nô bộc đưa cơm tới mỗi ngày đều cố định, hơn nữa mỗi lần mang tới đều là hai tên nô bộc cùng đi.
Quản gia sắp xếp nô bộc, dưới tình huống không có gì đặc biệt thì sẽ không đổi người.
Trong cảm giác thì gã nô bộc tới đưa cơm hôm nay, lại là một người mới.
Sở Huyền cảm giác được, gã nô bộc này dường như có điều gì bất thường.
Chân mày Sở Huyền hơi nhíu lại, chẳng lẽ có người nào trong Sở gia muốn nhằm vào mình?
Không có lý do gì cả.
Bản thân ở bên trong dòng chính của Sở gia, chỉ có gia gia Sở Thiên Minh là không thích mình, còn thế hệ thúc bá cũng chưa từng nhằm vào mình lần nào.
Còn về phần trong cùng thế hệ, bản thân cũng đã bị trục xuất khỏi Tổ trạch, bị gạt ra ngoài rồi.
Thì càng không có động cơ để nhằm vào mình.
Tuy Sở gia là một đại thế gia, nhưng tranh đấu giữa dòng chính với nhau cũng không quá kịch liệt.
Sở Huyền nhìn vào gã nô bộc đang bước vào, bắt đầu bày đồ ăn ra mặt bàn.
Khi hắn cảm giác những thức ăn ở trên bàn, phát hiện ở bên trong có trộn lẫn vài trứng côn trùng nho nhỏ.
Nếu như hắn không đột phá tới Huyền cảnh, thì tuyệt đối không thể nào phát hiện trong cơm có trộn lẫn một số trứng trùng.
Trứng độc cổ?
Hắn có thể cảm giác được, chỉ là loại độc cổ rất bình thường, đối với hắn cũng không có uy hiếp, vì hắn đã đột phá đến huyền cảnh.
Đối phương không có ý định giết hắn mà là muốn khống chế hắn!
"Thập Tam thiếu gia, mời ngài ăn cơm."
Sau khi gã bô bộc bày thức ăn ra bàn xong thì lui sang một bên.
Sở Huyền vẫn nằm ở trên ghế như cũ, hắn nhìn về phía gã nô bộc rồi mở miệng hỏi: " Ngược lại Bản thiếu cảm thấy rất hiếu kỳ, là ai phái ngươi tới đây?"
"Hả?"
Gã nô bộc ngây người, đưa mắt nhìn về Sở Huyền,"Là đại quản gia sai bảo."
Đại quản gia chính là người đưa Sở Huyền tới đây, là tâm phúc của Sở Thiên Minh, đại quản gia của Tổ trạch Sở gia.
Sở Huyền quyết định dùng thử Mê Hồn thuật lên người gã nô bộc này, một gã nô bộc vừa mới tu luyện tới giai đoạn Tụ Khí trong Phàm cảnh, tuyệt đối không thể nào kháng cự lại sự khống chế của Mê Hồn thuật.
Sau đó hắn dùng ý chí tinh thần ngưng tụ, thi triển Mê Hồn thuật, một tầng gợn sóng vô hình xâm nhập vào trong đầu của gã nô bộc.