Chương 494: Tám chuyện

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 07:00:00

"Thú Cổ Cung đến rồi. ? ? " Sư Bắc Hải lẩm bẩm, chăm chú nhìn biển Huyết Thú che khuất bầu trời trước mắt, nét mặt vẫn bình tĩnh, gương mặt dưới lớp khói bụi của cuộc chiến, vẫn góc cạnh rõ ràng. Bên cạnh, Lục Mạn Mạn và Hách Liên Phỉ Nhi sắc mặt rất khó coi, mỗi riêng đại quân của Diệp Bạch Y đã là một gánh nặng vất vả, nếu không phải nhờ có Bức tường Bắc Hải và trấn thần phong, họ đã sớm bị làn thủy triều của kẻ thù bao phủ. Giờ lại thêm một cái Thú Cổ Cung, tình thế thực khiến nguời người tuyệt vọng. Bắc Thủy Sinh lãnh cung, Nam Cung Vô Liên Thú Cổ Cung, Diệp Bạch Y Chiến Thần cung, Hồng Ma Quỷ Tiên Ma Cung, là tứ đại Cung của Thần chi huyết. Bắc Thủy Sinh tính toán chưa từng sau sót, quản lý nội chính vô song, được gọi là Thần quốc bệnh Hổ, bây giờ Thần chi huyết thịnh vượng như thế này, Bắc Thủy Sinh có công lớn. Thú Cổ Cung của Nam Cung Vô Liên cũng rất lợi hại, Huyết Thú do Thần chi huyết đều xuất xứ từ Thú Cổ Cung, ngay cả đà bồn thú thịnh hành nhất Man Hoang hiện giờ cũng là tác phẩm của Thú Cổ Cung. Cường giả Hồng Ma Quỷ mới quật khởi, có người nói cũng là kiệt tác của Thú Cổ Cung. Diệp Bạch Y thì càng không cần phải nói, Sư Bắc Hải xưa nay vẫn cho rằng, trong tất cả các chiến bộ, trí tuệ, chiến lực và quyết sách của Diệp Bạch Y đều là đứng nhất. "Diệp Bạch Y. . ." Sư Bắc Hải xoay người, ném ra một câu: "Mọi người dành thời gian chữa trị phòng tuyến, những người khác dành thời gian nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có một cuộc ác chiến. Cung cấp Tinh Nguyên đậu tối đa." Lục Mạn Mạn và Hách Liên Phỉ Nhi giật mình, vội đáp lại: "Rõ!" Sư Bắc Hải đi khuất sau hành lang. Hai người bận rộn lao đi làm việc. Lục Mạn Mạn thỉnh thoảng lại rướn cổ lên, nhìn qua doanh trại kẻ địch, lẻm bẻm: "Diệp Bạch Y thực sự là lợi hại, trước đây ta luôn nghĩ lão đại chúng ta là mạnh nhất, giờ mới biết Diệp Bạch Y cũng không kém nha." Hách Liên Phỉ Nhi biết nhiều hơn hắn, lắc đầu: "Đó là tại ngươi kiến thức nông cạn, Diệp Bạch Y rất lợi hại, nhưng không mấy ai biết điều đó. Đại trưởng lão từng chọn ra hai người nối nghiệp, một người trong đó chính là Diệp Bạch Y. Năng lực của hắn rất xuất sắc, Đại trưởng lão cũng còn phải khen." Lục Mạn Mạn không khỏi hiếu kỳ: "Sau đó thì sao?" Hách Liên Phỉ Nhi lắc đầu: "Không có sau đó." Lục Mạn Mạn trợn mắt lên: "Tại sao?" Hách Liên Phỉ Nhi đáp: "Hắn là tân dân." Lục Mạn Mạn tỉnh ngộ: "Thì ra là vậy." Vị trí Đại trưởng lão xưa nay đều do thế gia nắm giữ, không có tiền lệ cho tân dân. Hách Liên Phỉ Nhi nói tiếp: "Diệp Bạch Y tính cách cao ngạo lạnh lùng, tuy cũng là tân dân, nhưng không lui tới gì với tân dân phái của Uất Trì Bá, nên không được tân dân phái hỗ trợ." "Thì ra hắn mạnh như vậy." Lục Mạn Mạn hỏi tiếp: "Diệp Bạch Y là một trong hai người được chọn, người còn lại là ai?" Hách Liên Phỉ Nhi liếc Mạn Mạn: "Lão đại a." Lục Mạn Mạn giật mình, liền lên tinh thần: "Lão đại? Ta đã nói rồi, lão đại lợi hại như vậy cơ mà! Diệp Bạch Y còn được tuyển chọn, lão đại làm sao bị bỏ qua cho được? Ồ, sao lão đại lại không đồng ý? Ai nha nha, nếu lão đại làm Đại trưởng lão, vậy chúng ta khoái chết còn gì!" "Việc này ta vừa vặn biết một chút." Hách Liên Phỉ Nhi vẻ khâm phục: "Lão đại nói, khoảng cách của tân dân với thế gia càng ngày càng lớn, đến mức đã không thể dung hòa được nữa, mức độ vô cùng nguy hiểm. Đại trưởng lão không giải quyết được, người cũng không tìm ra cách giải quyết. Lão đại không muốn thương của mình lại nhiễm máu của người mình, dù đó là thế gia haytân dân." Lục Mạn Mạn im lặng, quan hệ trong Bắc Hải Bộ xưa nay luôn rất tốt. Hắn với Tề Tu Viễn đều là tân dân, nhưng đều trở thành phó bộ, Hách Liên Phỉ Nhi là xuất thân thế gia, nhưng sống chung với họ rất vui vẻ. Hách Liên Phỉ Nhi thở dài: "Kỳ thực Đại trưởng lão là vừa ý với lão đại nhất, lão đại gia thế tốt, năng lực mạnh, nhân phẩm cũng là tiếng lành đồn xa. Nếu lão đại làm Đại trưởng lão, dù thế gia hay tân dân cũng đều sẽ chống đỡ. Nhưng lão đại rất kiên quyết từ chối, Đại trưởng lão nghe nói rất giận dữ. Có biết tại sao Tuyết Mạn tiểu thư lại bái An Mộc Đạt Tông Sư làm lão sư không? Đó là do chính Đại trưởng lão ra tay sắp xếp." Lục Mạn Mạn nghe mà há hốc mồm, những chuyện này nghe qua tưởng rất bình thường, ai ngờ sau lưng đều có cố sự. "Ngươi chắc chắn đã từng được nghe, Tuyết Mạn tiểu thư được xem là người nối nghiệp Đại trưởng lão đời tiếp theo." Lục Mạn Mạn gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên, nghe chứ." Hách Liên Phỉ Nhi nhìn hắn: "Sao ngươi không suy nghĩ một chút, vì sao lại là Tuyết Mạn tiểu thư? Tuyết Mạn tiểu thư còn trẻ tuổi như thế, lúc đó ngay cả đại sư cũng chưa tới, có tư cách gì trở thành ứng cử viên hàng đầu cho chức vụ Đại trưởng lão đời tiếp theo?" Lục Mạn Mạn sửng sốt: "Ơ. . . Đúng a." "Ngốc muốn chết!" Hách Liên Phỉ Nhi không nhịn được liếc cho một cái: "Lão đại thương yêu nhất là ai? Tuyết Mạn tiểu thư a! Tuyết Mạn tiểu thư nếu trở thành Đại trưởng lão, vậy nếu có chuyện, lão đại có khoanh tay đứng nhìn hay không? An Mộc Đạt Tông Sư là sư phụ của Tuyết Mạn tiểu thư, nếu Tuyết Mạn tiểu thư gặp chuyện, An Mộc Đạt Tông Sư có ra mặt ủng hộ hay không? Đại trưởng lão tính toán, rất là lợi hại!" Lục Mạn Mạn lắp bắp: "Nhưng mà. . . Nhưng mà. . ." "Nhưng tại sao lại là Diệp Lâm?" Hách Liên Phỉ Nhi lại hỏi, lần thứ hai thở dài: "Cái này kêu là người định không bằng trời định. Đại trưởng lão cũng đâu có ngờ, Huyết tai bạo phát hung mãnh như vậy, chúng ta trong nháy mắt đã mất Hoàng Sa Giác và Hỏa Liệu Nguyên. Kế hoạch Tiểu Ngũ Hành Thiên thất bại, rồi tới lệnh khai hoang. Ngươi có thấy, chúng ta đã hoàn toàn bị Thần chi huyết nắm mũi dẫn đi hay không?" Hách Liên Phỉ Nhi vẻ sợ hãi: "Lão đại nói, Đế Thánh là một vị tuyệt đại kiêu hùng ngàn năm mới có, đúng là không sai chút nào. Kế hoạch của Đại trưởng lão đã hoàn toàn bị phá hỏng. Cục diện nguy nan hiện nay, Tuyết Mạn tiểu thư không thể nào gánh nổi. Hơn nữa. . ." Ngữ khí của cô lộ ra một tia vui vẻ: "Vị đại tiểu thư này của chúng ta, tính khí giống cha mình như đúc. Ha ha, chạy đi theo lăn lộn với Ngải Huy, nhìn đi, cái kiểu tùy tiện làm bậy này, có phải giống cha cô ấy năm đó như đúc hay không? Đại trưởng lão lúc đó nghe thấy tin ấy mà giận tới thất khiếu bốc khói, nhưng lão đại lại vô cùng vui vẻ. Hơn nữa, vào lúc đó, An Mộc Đạt Tông Sư đã sắp không còn chịu đựng nổi. Không có An Mộc Đạt Tông Sư chống đỡ, Tuyết Mạn tiểu thư không thể ngồi vững vị trí Đại trưởng lão." Lục Mạn Mạn đã phục hồi tinh thần, lầm bầm: "Lão đại cũng thật là, dù sao cũng làm Đại trưởng lão tốt hơn Diệp Lâm kia nhiều. Nếu lão đại tiếp nhận Đại trưởng lão, thì bây giờ đâu đến nỗi loạn thành như vậy." Hách Liên Phỉ Nhi lắc đầu: "Lúc đó ta cũng nói như vậy, nhưng là lão đại nói, Diệp Lâm ngồi ở đó thích hợp hơn ông ấy." "Cái gì?" Lục Mạn Mạn tưởng mình nghe lầm, mặt không tin nổi: "Lão đại nói, con tiện nhân kia thích hợp làm Đại trưởng lão hơn ngài ấy!?" Trên dưới Bắc Hải Bộ chả ai ưa Diệp Lâm. Thỉnh cầu tu sửa hậu phương của họ lần nào cũng bị bác bỏ, không biết bao nhiêu lần. Vật tư cung cấp không đủ, cũng chẳng một chút hỗ trợ, làm sao làm ra được cái gì, chiến bộ chi viện thì tới bây giờ cũng còn không thấy. Lần này nếu không phải lão đại nghĩ ra cách Huyễn Ảnh Đậu Giáp, họ sẽ chết vì không còn Tinh Nguyên đậu. Chỉ là không ngờ, Huyễn Ảnh Đậu Giáp vừa ra, Diệp Lâm lại là kẻ đầu tiên đứng ra hiệu triệu mọi người đoàn kết. Mọi người cứ như nuốt phải ruồi. Những hành vi của Diệp Lâm trước đó cũng làm họ cực kỳ phản cảm. Dao cầu Tuyết Dạ, máu chảy thành sông. Thế nên khi Lục Mạn Mạn nghe Hách Liên Phỉ Nhi nói vậy, phản ứng của hắn vô cùng kịch liệt. Trong lòng hắn, không ai có thể so được với Sư Bắc Hải. "Không sai, lão đại chính là nói như vậy." Hách Liên Phỉ Nhi vẻ mặt rất phức tạp, cô im lặng một lúc, mới nói tiếp: "Lão đại nói, hiện tại Ngũ Hành Thiên chính là một người bệnh đã thoi thóp, cả người đã thối rữa, trước mặt có lang sau lưng có Hổ." Lục Mạn Mạn im lặng. Hách Liên Phỉ Nhi nói tiếp: "Lão đại nói mình lòng dạ đàn bà, không muốn dính máu của người mình lên tay. Ngũ Hành Thiên bây giờ cần phải có một người đủ tàn nhẫn, róc hết những chỗ thịt thối ra. Quá trình này, sẽ đầy máu tanh, không biết phải có bao nhiêu người mất mạng. Có kẻ là có chết cũng chưa hết tội, có kẻ chỉ là vì khác lập trường mà thôi. Chuyện như vậy, ngài ấy không làm được, nhưng Diệp Lâm làm được." Lục Mạn Mạn chen vào: "Nhưng mà. . ." Hách Liên Phỉ Nhi không để ý tới hắn, nói tiếp: "Lão đại còn nói, cách làm của Diệp Lâm không quang minh, thực ra cũng không phải là người tốt nhất để chọn, nhưng bà ta có lòng dạ độc ác, không bao giờ chịu thua. Những người khác sẽ bị oai của Đế Thánh làm cho khúm núm, hoặc cảm thấy tình thế tuyệt vọng mà tự giận mình. Nhưng Diệp Lâm sẽ không như thế, bà ta kháng cự được ý chí của Đế Thánh, hơn bất kì ai của Ngũ Hành Thiên. Bà ta chắc chắn sẽ không đầu hàng." Lục Mạn Mạn lần thứ hai trầm mặc, lão Đại biết Diệp Lâm từ nhỏ, chắc chắn hiểu bà ta sâu sắc hơn họ nhiều. "Lão đại nói, Diệp Lâm nắm quyền, ngài ấy cũng không biết đó là chuyện tốt hay xấu. Có lẽ Ngũ Hành Thiên sẽ nhờ bà ta mà có chuyển biến tốt, song cũng có thể sẽ tan nát hoàn toàn. Ngài ấy không muốn trở thành con dao của Diệp Lâm, cũng không muốn trở thành thịt thối, những gì ngài ấy có thể làm, chính là bảo vệ phòng tuyến cho thật tốt, làm hết sức chức trách bổn phận của mình. Lão đại nói, khi cuộc chiến này kết thúc, nếu không bị chết trận, ngài cũng sẽ từ chức. Ngài đã hoàn thành hết nhiệm vụ của mình với Ngũ Hành Thiên, với Trưởng Lão Hội thời gian còn lại, ngài muốn dùng để bảo vệ cho con gái. Song nếu chết trận, vậy cũng là chết có ý nghĩa, đời này không tiếc." Mắt Hách Liên Phỉ Nhi ứa nước mắt. Mắt Lục Mạn Mạn cũng ửng hồng, hắn cười: "Nếu ta không chết, ta cũng đi theo lão đại, làm gia tướng cho lão đại. Vẫn là đi theo lão đại mới là sướng nhất!" Hách Liên Phỉ Nhi nháy mắt: "Vậy ta đành phải làm quản gia." Lục Mạn Mạn hứng thú dạt dào: "Tu Viễn làm cái gì? Coi cửa?" "Coi cửa thích hợp với ngươi hơn." Hách Liên Phỉ Nhi vuốt cằm: "Tu Viễn cho làm kế toán đi, phụ trách việc thu chi. Ai nha, giúp Đại tiểu thư kiếm nhiều tiền một chút, như vậy chúng ta có thể làm heo ăn no chờ chết!" "Ta chỉ thích hợp trông cửa? Đùa gì thế! Một gia tướng toàn năng như ta, ngươi có biết là hiếm lắm không?" "Ừ, khan hiếm lắm. Mua thức ăn nấu cơm giặt quần áo đều làm được, rất là toàn năng!" "Đó là người hầu! Ta là gia tướng, gia tướng!" "Hì hì, ừ ừ ừ, là gia tướng. . . Hi vọng mọi người đều sẽ sống sót." "Nhất định sẽ."