Ngải Huy mơ màng tỉnh lại.
"Ngải Huy tỉnh lại rồi!"
Còn chưa mở mắt ra, đã nghe thấy tiếng Lâu Lan reo vang, sau đó là tiếng những bước chân gấp gáp.
Tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, từng gương mặt thân quen dần xuất hiện.
"Thế nào? Có thấy đỡ hơn không?"
"A huy, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, hù bọn ta muốn chết!"
"Thực là yếu nhớt, cả minh linh quả cũng không nhận ra.". . .
Mọi người mồm năm miệng mười thăm hỏi, mặt ai cũng đầy thân thiết, làm Ngải Huy ấm áp cảm động. Hắn muốn nói chuyện, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Hắn phát hiện cả người mình không động đậy được, dù chỉ một ngón tay.
"Ai, hình như hắn không nói chuyện được."
"Đúng ha, vẫn chưa cử động được kìa."
"Chỉ có con mắt chớp chớp được thôi."
"Chớp được là được rồi, chỉ cần hắn còn sống, thì không cần phải lo, không tới hai ngày nữa hắn lại nhảy nhót tưng bừng thôi."
Giọng nói dương dương tự đắc vừa rồi chính là Bàn Tử.
"Thật à? Vậy hay quá! Ta yên tâm rồi! Bàn Tử, ta cảm thấy ngươi nói đúng nha!"
Mọi người lập tức giải tán, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Lâu Lan. Ngải Huy sức sống ngoan cường, ai cũng biết rõ. Biết Ngải Huy còn sống, thì đều yên tâm bận rộn đi làm việc của mình.
Tận mắt nhìn thấy An Mộc Đạt ngã xuống, mỗi người đều biết, chiến tranh đã sắp bắt đầu. Chưa bao giờ cảm giác gấp gáp lại mãnh liệt như thế, mọi người đều biết chiến tranh trên tiền tuyến sẽ bạo phát bất cứ lúc nào, cũng biết lúc nào cũng có thể bị điều động ra tiền tuyến.
Chiến đấu với Thần chi huyết, trong lòng mỗi người Tùng Gian phái đều rực cháy một luồng sức lực.
Ác mộng cướp đi cuộc sống của bao nhiêu người, người may mắn còn sống sót cũng hơn nửa bị phá hủy mất ý chí, nhưng vẫn còn một số người, trước sau chưa từng quên sự đau đớn, bi thương và tuyệt vọng mà nó mang lại.
Mầm móng cừu hận đã sớm được gieo xuống, nẩy mầm, và lớn mạnh.
Không cần biết nguyên nhân vì sao, không cần biết từ đâu, thù hận chính là thù hận, sự thù hận đẫm máu.
Người thường luôn sợ chiến tranh, vì sợ cái chết và sự tuyệt vọng, nhưng đối với những người báo thù, cuộc sống đã sớm không còn, sự tuyệt vọng cũng đã nếm phải từ sớm. Chỉ cần họ còn sống sót một ngày, thì đều vĩnh viễn không bao giờ quên máu của Tùng Gian Thành, không bao giờ quên bạn học, thầy giáo của mình, những khuôn mặt quen thuộc, từng người ngã vào trong vũng máu, từng người bị Huyết Thú nuốt chửng hầu như không còn.
Xưa nay, sống sót luôn khó hơn là chết.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Ngải Huy đã khôi phục rất nhiều, xác nhận quan điểm về sức sống ấn tượng của mình trong lòng mọi người. Đến ngày thứ ba, hắn đã ngồi dậy được.
Nhìn dáng vẻ của mình, Ngải Huy cười khổ, cả người hắn quấn đầy băng vải, nhìn chả khác gì những người vải để luyện tập. Những chỗ da bị lộ ra đều bị cháy đen, với những vết rạn nứt cả da, tuy đã bắt đầu đóng vảy, nhưng nhìn vẫn rất hãi.
"Ngải Huy đừng lo. Hoàng Hôn đã đưa tới rất nhiều tư liệu, Lâu Lan đã tìm được một số cách đối phó với minh linh quả. Hiện giờ minh linh quả trong người Ngải Huy đã bị Lôi Đình làm cho hỏng nặng, đã trở lại trạng thái không phải sinh mệnh như trước đây. Loại hiện tượng này không hề có trong tài liệu Hoàng Hôn cung cấp, nhưng Lâu Lan đã phân tích ra một ít quy luật của nó. Lâu Lan nhất định sẽ cứu được Ngải Huy!"
Lâu Lan vừa đỡ Ngải Huy đi ra, vừa cổ vũ Ngải Huy.
Ngải Huy muốn cười với Lâu Lan một cái, nhưng mặt hắn quấn đầy băng vải, chỉ có mỗi đôi mắt lộ ra ngoài.
Lâu Lan cảm nhận được nụ cười của Ngải Huy, vui vẻ nói: "May mà có băng vải, đã giúp Ngải Huy ngăn cách rất nhiều Lôi Đình, nếu không Ngải Huy đã bị thương nặng hơn."
Ừ, bao lâu nay băng vải không biết đã cứu Ngải Huy bao nhiêu lần.
Hắn nhớ tới sư nương và sư phụ, lại nghĩ đến Minh Tú, lại nghĩ tới Dư thúc, hắn biết trong này nhất định có vấn đề. Minh Tú tuyệt đối sẽ không làm hắn bị thương tổn, Ngải Huy cực kì tin tưởng vào điều này.
Chuyện này, để hắn lành lại rồi tính.
Lâu Lan cẩn thận đặt Ngải Huy nằm sưởi nắng.
Cả người ấm áp, thực là thoải mái.
Lâu Lan ngồi cạnh Ngải Huy, kể lại mọi chuyện gần đây, Ngải Huy nghe tới say sưa ngon lành. Nghe tới tin An Mộc Đạt ngã xuống, bầu trời lưu lại chuỗi quang huy của dấu chân, Ngải Huy ngơ ngác thất thần.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn ra cách đó không xa, Sư Tuyết Mạn đang xách Vân Nhiễm Thiên đi tới đi lui xem mọi người tu luyện.
Trong lòng Thiết Nữu nhất định rất bi thương.
Ngải Huy cảm thấy Thiết Nữu thật sự rất kiên cường, lúc sư phụ sư nương qua đời, loại đau khổ này hắn cả đời khó quên. An Mộc Đạt ngã xuống, Ngải Huy đã nghĩ đến ngoài tiền tuyến, phụ thân Sư Bắc Hải của Thiết Nữu lúc này tình cảnh nhất định cũng rất gian nan.
Sư phụ tạ thế, phụ thân lâm vào hiểm cảnh, mình lại không thể làm được gì, sự đau khổ ấy thực quá tàn khốc.
Trọng Vân Chi Thương tu luyện rất quy củ, Ngải Huy không ngờ Lôi Đình chi kiếm vẫn tu luyện như bình thường. Hắn tưởng mình bất tỉnh, việc tu luyện của Lôi Đình chi kiếm sẽ phải gián đoạn, không ngờ mọi người vẫn đang tiếp tục.
Mãi đến khi Ngải Huy nhìn thấy Sư Tuyết Mạn tới chỗ Lôi Đình chi kiếm hỏi Cố Hiên kết quả tu luyện, hắn mới hiểu ra.
Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, mình nhất định phải khỏi nhanh lên một chút!
Thiết Nữu đang bi thương, mà vẫn lặng lẽ ôm trách nhiệm nặng nề vào người, khiến trong lòng Ngải Huy dâng lên kính ý.
Vì nếu đó là hắn, chưa chắc hắn đã làm được.
Nét mặt Thiết Nữu rất bình tĩnh, nhưng chính vì vậy, sự bình tĩnh này mới khiến Ngải Huy cảm nhận được Thiết Nữu kiên cường, cảm nhận được bên trong cơ thể yếu đuối của cô ẩn chứa một sức mạnh lớn lao.
Chờ chút, cơ thể yếu đuối. . . Ngải Huy cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Mà thôi đi, làm sao khỏi nhanh mới là quan trọng.
Thấy ai nấy đổ mồ hôi như mưa, nhiệt tình mười phần, Ngải Huy cảm thấy mình lãng phí thời gian là vô cùng đáng thẹn.
Khi Ngải Huy bắt đầu kiểm tra thân thể mình, mới nhận ra trong người vô cùng tồi tệ.
Ngũ phủ tám Cung trong người hắn đều đã phá tan nát, lôi đình trên cao kia quá mạnh, vượt xa khả năng chịu đựng cực hạn của cơ thể hắn. Như Lâu Lan nói, nếu không nhờ có băng vải, có lẽ hắn đã không còn sống.
Ngũ phủ tám Cung bị phá hủy, đối với Nguyên tu chẳng khác gì trở thành phế nhân.
Vừa lên cấp đại sư, đã bị đả kích hủy diệt thế này, nếu là Nguyên tu bình thường, e rằng sẽ buông xuôi tất cả. Vừa mới có được sức mạnh lớn lao, chớp mắt đã bị mất sạch, ý nghĩa trở thành đại sư to tát thế nào, thì ý nghĩa việc không còn là đại sư cũng to tát như thế.
So với sự đau khổ vì bị mất, thì vừa mới có rồi bị mất còn đau khổ hơn rất nhiều, chẳng khác gì từ Thiên đường rớt xuống địa ngục.
Nhưng Ngải Huy lại không thấy đau khổ và mất mát, mà lại còn thấy mừng vì còn sống.
Ít nhất hắn vẫn còn sống, còn được ngồi ở đây tắm nắng nghĩ cách.. Nhạc Bất Lãnh tiền bối, xung kích Tông Sư tới tám lần, so với tình trạng thê thảm của mình hiện giờ thì còn kinh khủng hơn nhiều, mà còn không phải càng ngày càng mạnh hay sao?
Còn sống, là còn hi vọng.
Ngũ phủ tám Cung thủng lỗ chỗ, Ngải Huy có thể tưởng tượng lúc đó, Lôi Đình đầy trời chui vào trong người hắn, phá phách tan tành cơ thể hắn. Hắn bị thương không chỉ có Ngũ phủ tám Cung, mà còn tất cả bản nguyên sinh cơ trong người.
Tám phần mười máu thịt của hắn đều bị phá hủy nghiêm trọng, có thể khôi phục lại được hay không rất khó nói.
Nhưng trời không tuyệt đường người.
Trong Địa cung ta nát, có một nhúm mây mù màu bạc yên tĩnh trôi nổi. Nhúm mây mù này rất nhỏ rất mờ, nếu không nhìn thật kĩ, sẽ không thể thấy được.
Mây mù lóng lánh, như ngân vụ trên Ngân Vụ Hải.
Khi ý thức Ngải Huy tới gần ngân vụ, một luồng khí tức Lôi Đình nồng nặc làm hắn cả kinh.
Hắn có chút thất vọng, Nguyên lực của hắn đã mất hết, Lôi Đình thì có tác dụng gì? Ngũ phủ tám Cung bị thương là một thương tích nặng, nhưng vẫn chữa trị được, nhưng nếu Ngũ phủ tám Cung bị phá hủy, thì không có cách nào chữa được.
Nói thẳng ra, là sau này hắn không tu luyện Nguyên lực được nữa.
Lôi Đình đối với hắn không có tác dụng quá lớn.
Nhưng tại sao trong cơ thể hắn lại lưu lại được một tia Lôi Đình? Hắn thấy khó hiểu, nhưng nghĩ một lúc, lại cảm thấy bình thường. Nhiều Lôi Đình như vậy "Gột rửa" cả người hắn, sót lại một tí cũng đâu có gì kỳ quái.
Khoan đã!
Ngải Huy bỗng nhận ra có chỗ không đúng. Lôi đình sót lại không có cái gì kỳ quái, nhưng tại sao lôi đình sót lại lại là ngân vụ?
Hắn cảm thấy phấn chấn.
Không sai, Lôi Đình sót lại tuyệt đối không thể biến thành ngân vụ!
Tâm thần của hắn chui vào trong ngân vụ. Cảm ơn Thiên cung đã từng tu luyện qua Kiếm thai và Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng, giúp tâm thần của hắn trở nên rất là mạnh mẽ. Lúc này cơ thể bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng tâm thần lại không bị tổn thất quá lớn.
Tâm thần chui vào trong ngân vụ, một luồng cảm giác quen thuộc bao phủ lấy Ngải Huy.
Khí tức của kiếm!
Ngải Huy kích động khó tả, tâm thần bất ổn, lập tức từ ngân trong sương bị văng ra ngoài. Trong lòng hắn không kiềm chế nổi mừng vui, hắn đã biết ngân vụ là cái gì!
Ngân vụ chính là Địa cung Kiếm thai, bị Lôi Đình nổ nát còn tàn sót lại.
Kiếm thai bị nát tan, khí tức Lôi Đình dị thường nồng nặc, mới hình thành ra trạng thái ngân vụ kì lạ này.
Ngải Huy suy nghĩ thật nhanh, tìm mọi khả năng có thể tận dụng được.
Quấn đầy toàn thân băng vải lộ ra con mắt, ở dương quang trong bóng tối, lóe lên không tên ánh sáng.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn cũng không biết bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là hai canh giờ, tâm thần của hắn lần thứ hai chui vào ngân vụ.
Lần này tâm thần của hắn không còn nôn nóng, kích động, mà bình tĩnh dị thường.
Hắn chậm rãi cẩn thận cảm nhận ngân vụ yếu ớt kia.
Rất nhanh, hắn đã xác định được mình nghĩ không sai, ngân vụ yếu ớt này chính là chút tàn còn sót lại của Kiếm thai bị Lôi Đình nổ nát, nhưng trong đó còn có một chút cái gì đó khác thường.
Địa cung Kiếm thai, là một cái Lôi Đình chi kiếm, bản thân nó đã ẩn chứa thuộc tính Lôi Đình rất mạnh.
Lôi Đình chui vào người hắn, tuy uy mãnh bá đạo, nhưng có thuộc tính tương đồng với Kiếm thai. Ngải Huy có thể tưởng tượng, khi Thiên Địa Lôi Đình tiến vào trong cơ thể hắn, sẽ bị Địa cung Kiếm thai thu hút trước tiên.
Lượng lớn Lôi Đình tụ tập ở Kiếm thai, vượt xa khả năng chịu đựng cực hạn của Kiếm thai, nên Kiếm thai bị phá hủy, kích phát thành hình dáng mây.
Nhưng cùng lúc, lượng lớn Lôi Đình rót vào, Kiếm thai được hoàn toàn "Rèn luyện" một lần, không, là rất nhiều lần. Dù đã bị phá hủy, lượng lớn Lôi Đình vẫn không ngừng tràn ngập trong cơ thể hắn, khiến Kiếm thai sương mù cũng bị trải qua vô số lần "Rèn luyện" !
Chẳng trách khí tức Lôi Đình trong ngân vụ nồng nặc như vậy.
Bị Lôi Đình rèn luyện đến mức biến đổi luôn như vậy, mà vẫn ngoan cường tồn tại được. . .
Mắt Ngải Huy sáng lên lấp loá, hắn nhìn thấy ánh rạng đông của hi vọng.