Chương 49: Sốt

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:06

Chẳng biết từ lúc nào Tô Ương đã xuất hiện trên tầng cao, phía sau là hàng ngũ vệ binh đứng thành hàng dài, đôi tay buông thõng bên người nàng ta có chút run rẩy, tựa như cuối cùng đã hạ quyết tâm, ra lệnh cho vệ binh bắn tên. Vệ binh chỉnh tề có thứ tự giương cung bắn tên. Lần này mũi tên không nhằm vào tay chân nữa, mà nhắm vào tim hoặc đầu, muốn bọn họ vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại, hoàn toàn chết đi. Phía trên bên trái Tô Ương còn đứng một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, để râu ngắn, mặt mày của ông có bảy tám phần giống nàng ta, người này chính là phụ thân của Tô Ương, Tô Duệ Lâm. Vèo, vèo, vèo —— vô số mũi tên đồng loạt phóng đi. Ngay khi họ khẩn cấp bắn người điên, một bà lão khập khiễng chạy ra đường, la hét xin đừng giết nhi tử mình. Tô Ương lập tức chạy đến mép lan can: "Bọn họ đã không phải người nữa rồi, đó cũng không phải con trai của bà nữa, bà mau tránh đi!" Hàng vệ binh bắn tên hơi dừng lại. Nếu bà cụ không tránh ra, sợ rằng sẽ ngộ sát. Tô Duệ Lâm cũng khuyên bà cụ mấy câu, thấy đối phương làm như không nghe thấy, bèn mím chặt môi, dứt khoát ra lệnh tiếp tục bắn giết. Vệ binh nghe lệnh, liên tục lấy tên trong ống tên ra bắn. Tô Ương lắc đầu không đành lòng. "Phụ thân!" Mặc dù hàng vệ binh vẫn đang bắn tên nhưng bọn họ cũng cố tình tránh khỏi bà cụ. Tên bắn như mưa, Hạ Tuế An đứng ngay đầu ngõ, có vài mũi tên bắn trúng tường, sượt qua người nàng. Hạ Tuế An căn bản không thể ra ngoài được. Kỳ Bất Nghiễn nhàn nhã nhìn cảnh tượng này, không hề động lòng. Bà cụ còn chưa đi đến bên cạnh nhi tử thì đã bị những kẻ điên khác vây quanh, Tô Ương vội vàng cầm lấy một cây cung, dùng tên ngắm vào bọn họ. Tay nàng ta vừa thả ra, mũi tên đã bắn đi. Nhưng vẫn chậm một bước, bà cụ bị cắn, người cắn bà chính là đứa con trai, thân hình gầy guộc của bà cụ yếu ớt run rẩy vài cái, rất nhanh đã trở thành một trong những kẻ cuồng loạn. Tô Duệ Lâm cũng có nữ nhi, hiểu được lão phụ nhân vượt qua sợ hãi cũng muốn tìm được con trai của mình, nhưng đây chỉ là hy sinh vô ích. Tô Ương ném cung tên xuống, đi đến trước mặt ông. "Phụ thân." Mục đích nàng tìm ta Tô Duệ Lâm là để xin vào mộ cổ. Sau khi điều tra, người đầu tiên phát điên đã từng đến gần hung trạch, bị côn trùng từ trong mộ Yến Vương bò vào cơ thể, ba ngày sau phát điên cắn người. Bị côn trùng bò vào người phát điên không giống như bị cắn phát điên, loại trước cần thời gian ấp trứng, còn loại sau bị cắn sẽ phát điên ngay, vì trứng côn trùng đã đi vào theo vết cắn. Đối mặt với yêu cầu của Tô Ương, Tô Duệ Lâm không đồng ý, xoay người xuống lầu. Tô Ương im lặng. Nàng ta rất ít khi trái lời phụ thân. Trước khi đi, Tô Duệ Lâm ra lệnh cho đội vệ binh cẩn thận tìm kiếm những kẻ còn sót lại trong Phong Linh trấn, gặp những người nghi ngờ bị côn trùng chui vào người hoặc bị cắn thì trước tiên phải bắt lại, không được mềm lòng. Lần điên loạn này có quá nhiều người, Tô Duệ Lâm biết là không thể lờ đi như lần trước, lúc đó phải giải thích rõ với người dân Phong Linh trấn. * Những việc tiếp theo, Hạ Tuế An không rõ lắm, nàng cũng quên mất mình cùng Kỳ Bất Nghiễn đã rời khỏi hẻm nhỏ đó như thế nào, trở về khách điếm. Vết thương trên bụng và lưng nàng vì vận động nên nứt ra, nửa đêm sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Hai tấm chăn dày trùm trên người cũng không cách nào xua tan cơn lạnh do sốt của Hạ Tuế An, nàng co tròn người lại, lúc mơ mơ màng màng, hình như chạm vào một vật ấm áp như lò than, nàng cố sức cọ đầu vào đó. Hạ Tuế An áp sát mặt vào vật gì đó như viên ngọc ấm mịn, bị người bóp lấy gáy, nàng còn không hài lòng mà lẩm bẩm vài tiếng. Viên ngọc ấm áp kia hình như còn biết cười. Cánh tay nắm lấy sau gáy nàng nhẹ nhàng hơn vài phần. Hạ Tuế An ngủ rất không an phận, sau khi vùi đầu vào đó, tay chân nàng còn duỗi ra quấn lấy như bạch tuộc, vòng mấy tầng xiêm y bị nàng kéo lỏng lẻo, đầu ngón tay trượt qua vùng bụng thon gọn rắn chắc, đường nét rõ ràng của người kia.