Người áo đen bị trói lên, Vu Thanh Hàn mặt vô cảm quấn cả người hắn thành kén nhộng.
Chân Minh Châu khoác quần áo đứng một bên, tay cầm ly nước thở hồng hộc. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô trải qua thời khắc nguy hiểm như vậy, có thể nói là sinh tử trong nháy mắt.
Vu Thanh Hàn quay đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô trắng bệnh liền tiến lên ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng, an ủi: "Đã không sao rồi."
Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn anh: "Chúng ta không thể giữ hắn ở lại."
Người nguy hiểm như vậy, cô cảm thấy không cần giúp đỡ hắn.
Tuy rằng, thoạt nhìn Chân Minh Châu có vẻ mềm lòng, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì cô hoàn toàn không phải thánh mẫu.
Cũng giống như cô đồng tình với hoàn cảnh của Tiểu Thạch Đầu, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ nhận nuôi cậu nhóc. Cô có thể cố gắng hết sức nhưng không có nghĩa là sẽ trả giá bằng cuộc sống của mình. Vì thế, cô nghĩ nếu để người áo đen ở lại không phải là quyết định sáng suốt.
"Có thể ném hắn ra bên ngoài, sống hay chết còn phải xem số mệnh của hắn. Từ lúc hắn muốn hại người khác thì phải biết kết cục như vậy."
Mặc dù, Chân Minh Châu cảm thấy khẩn trương, sợ hãi lại có cảm giác lạnh lẽo, nhưng vẫn run rẩy nói ra ý kiến của mình.
Thanh âm Vu Thanh Hàn trầm ổn: "Tôi giữ hắn ở lại đương nhiên có dụng ý."
"Tôi muốn nghiệm chứng lại một số chuyện, nhưng dĩ nhiên không thể để Tiểu Thạch Đầu đến xác minh, cũng không thể dùng người có thái độ hoà nhã như A Cửu. Nhưng nếu người này tự mình đưa đến cửa sao lại không dùng? Hơn nữa, tôi xuyên qua là ngoài ý muốn đã phát sinh sự biến đổi, ai biết được sau này sẽ xảy ra những chuyện gì? Vì thế chúng ta lấy hắn làm thí nghiệm, về sau nếu homestay xuyên qua chúng ta cũng an tâm hơn. Nếu không xuyên qua nữa thì chúng ta cũng có được số liệu để tham khảo."
Chân Minh Châu trợn tròn mắt.
Vu Thanh Hàn: "Người này vẫn rất quan trọng đúng không?"
Chân Minh Châu: "Đúng vậy."
Hai người nhốt người áo đen trong phòng, Vu Thanh Hàn vặn một cái chốt ra: "Dù hắn có cởi được dây thừng cũng đảm bảo không thể chạy thoát được."
Tình huống này xảy ra là ngoài ý muốn. Homestay của Chân Minh Châu đã được cải tạo qua một lần, hơn nữa còn có nguồn điện dự phòng, chỉ cần điện không bị ngắt thì bọn họ vẫn có thể kích hoạt các lớp bảo vệ.
Vừa rồi, vì bọn họ ra khỏi cửa nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vu Thanh Hàn: "Đi thôi, người này bị điện giật hôn mê, chắc phải một lúc nữa mới tỉnh. Cô lên lầu tắm rửa kẻo cảm lạnh, sau đó nghỉ ngơi một chút."
Anh đã kiểm tra qua cơ thể Chân Minh Châu, không có vết thương lớn, mũi tên cũng chỉ cắt qua quần áo không tổn thương đến cô. Nhưng do té ngã hai lần, còn là bị đẩy mạnh nên chân cô xuất hiện một mảng bầm lớn.
"Vậy còn anh?" Sau đó Chân Minh Châu lại nói: "Anh đến căn phòng trước kia anh đã trọ lại đi, tôi đi tìm quần áo của ba tôi cho anh thay."
Vu Thanh Hàn ôn nhu nở nụ cười, nói "Được."
Tạm dừng một chút, anh lại nói đùa: "Không phải trước đây cô nói chỗ cô không có quần áo nam sao?"
Quần áo để A Cửu tắm rửa đều là anh mang lại đây.
Chân Minh Châu hợp tình hợp lý, nói: "Ba tôi cùng A Cửu thể trạng không giống nhau. Vì vậy, tôi đương nhiên là không lấy cho hắn mặc."
Ba Chân nặng khoảng 180 cân nhưng không phải dạng mập mạp, ông chỉ là thân hình cường tráng thôi, không ai nhìn ra là ông mập cả.
*180 cân = 90kg (1 cân = 0. 5kg)
Ba Chân ra đời sớm, hơn nữa một mình đảm đương nhiều công việc khác nhau nên đã khá quen với công việc cần nhiều thể lực, nhờ vậy mà cơ bắp cũng cường tráng hơn.
Còn A Cửu cao không đến 1m8, thân hình khá gầy, đơn bạc đến nỗi một cơn gió có thể thổi bay. Nếu hắn mặc quần áo của ba cô nhìn không khác gì trẻ con mặc quần áo người lớn.
Đương nhiên, Vu Thanh Hàn mặc quần áo của ba cô cũng không quá thích hợp. Anh không thấp, khoảng 1m87 - 1m88 nhưng dáng người khá gầy. Nhưng hiện tại trời mưa, cũng không biết đi đâu tìm quần áo khác nên Chân Minh Châu đành lấy quần áo ba mình cho anh mặc, cô còn cảm khái: "Tôi thật là người tốt."
Vu Thanh Hàn bật cười, nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ mái tóc cô: "Cô tắm rửa cũng đừng quên gội đầu, sau đó tôi sẽ giúp cô bôi thuốc."
Chân Minh Châu a một tiếng, né tay anh: "Có gì thì anh cứ nói, đừng động tay động chân."
Vu Thanh Hàn: "Tôi là muốn tỏ ra thân thiết."
Chân Minh Châu liếc anh: "Vậy tôi xoa đầu anh có được không?"
Vu Thanh Hàn không đồng ý: "Vậy thì không được, kiểu tóc tôi đang đẹp sao có thể làm rối?"
Chân Minh Châu cạn lời.
Vu Thanh Hàn điểm nhẹ vào lưng Chân Minh Châu: "Nhanh lên nào."
Chân Minh Châu khịt mũi, nhanh chóng tìm quần áo cho Vu Thanh Hàn rồi về phòng tắm rửa. Khi vừa vào phòng tắm, cả người cô mềm nhũn, run rẩy, dựa vào tường thở hổn hển.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi cô không biết mình đã nghĩ gì, thậm chí bất chấp sợ hãi. Thế nhưng, hiện tại cô mới nhận ra vừa rồi nguy hiểm như thế nào.
Đôi khi, tại thời điểm đó không cảm thấy gì, nhưng sau này hồi tưởng lại mới cảm thấy kinh hoàng, cả người toát mồ hôi lạnh.