Nhưng lại bị Thạch Huy ngăn cản: "Mới đến ngày thứ ba thôi mà, đợi thêm mấy ngày nữa rồi xem xét sau!"
Lại qua ba ngày.
Thạch Huy cùng Khương Vân Vân lục tìm cả một hồi lâu trên giường mới thấy có năm sợi tóc bị rụng.
Năm sợ tóc, ba sợi là tóc ngắn, hai sợi còn lại thì là tóc dài của Khương Vân Vân.
Khương Vân Vân sờ sờ tóc của Thạch Huy, thấy phần tóc bị trụi lủi lúc trước bây giờ đã mọc ra được mấy sợi lông tơ.
Thực sự là không thể tin nổi! Tình trạng rụng tóc đã không còn nữa rồi!
"Vợ!"
"Chồng!"
Hai người kích động như sắp trào cả nước mắt ra ngoài.
"Đi thôi đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi mua thêm mấy chai nữa!" Thạch Huy liền chọn quên đi việc ngày xưa mình đã ghét mấy sản phẩm linh tinh như thế nào.
Nhưng Khương Vân Vân lại có suy nghĩ khác!
Khương Vân Vân còn nhớ rõ, lúc đó mấy y tá kia có nói, loại mà Tô Lâm dùng tạm thời không bán nữa rồi, vậy nên bọn họ mới phải đi mua đồ trong quán thuốc kia.
Như vậy rõ ràng là còn có một phương thuốc khác tốt hơn nữa.
Từ giờ đến lúc kết hôn cũng chỉ còn một tháng nữa, nếu chỉ dùng dầu gội đầu thì chỉ giúp mọc được ít tóc tơ. Vậy thì chắc chắn không kịp đợi cho tóc tơ trưởng thành rồi.
Khương Vân Vân cảm thấy nếu muốn cho tóc Thạch Huy từ giờ cho đến lễ cưới có thể mọc lên rậm rạp cũng chỉ còn một cách mà thôi!
Vì vậy.
Lúc Tô Lâm vừa mới cùng bác sĩ hoàn thành xong một ca giải phẫu, đang thở dài nhẽ nhõm ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Một người liền đứng trước mặt chị ấy.
"Tôi có thể... tâm sự với cô một chút được không?" Khương Vân Vân cười nói với Tô Lâm...
Ở bên thôn Đào Khê.
Vương Ngữ Yên đã trị liệu được ở nhà Tô Hạ được nửa tháng rồi.
Hôm nay.
Vương Ngữ Yên rời giường, rửa mặt xúc miệng rồi ăn một chén cháo gạo đen.
Sau đó đi ra ngoài, liền thấy Đại Hắc mới sáng sớm đã ngồi chổm hổm bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Vương Ngữ Yên, Đại Hắc liền phấn khởi không thôi, chạy tới vòng quanh người cô ấy.
"Được rồi, tao biết rồi, dẫn mày ra ngoài đi dạo ngay đây!" Vương Ngữ Yên hiện tại đã trở thành người "bạn chạy" không hề tồi của Đại Hắc rồi.
Trải qua thời gian thích ứng đầy gian nan, Vương Ngữ Yên hiện tại đã không bị Đại Hắc kéo để chạy nữa.
Hiện tại không cần bị kéo, cô ấy vẫn có thể duy trì được tốc độ, cùng chạy bộ với Đại Hắc.
Bởi vì mỗi tối đều ghi lại cân nặng của mình, Vương Ngữ Yên biết rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua bản thân đã có thay đổi lớn đến mức nào.
Thực ra không cần dùng đến cân, chỉ cần nhìn chân cô ấy đã gầy đi một vòng cũng đã biết được rồi!
Nửa tháng đã trôi qua, giai đoạn giảm béo thứ nhất của Tô Hạ đối với Vương Ngữ Yên đã hoàn thành thuận lợi.
Giai đoạn thứ hai, yêu cầu cô giúp Vương Ngữ Yên giảm được hai năm cân!
Tô Hạ hiện tại khá thoải mái về thời gian, cứ làm từng bước như vậy, Vương Ngữ Yên cũng có thể tự quen được, dần dần về sau vẫn có thể tiếp tục giảm.
Nói thật, hai vợ chồng chú Vương thấy Vương Ngữ Yên giảm được nhiêu đó cân cũng đủ mừng rỡ rồi, căn bản không khó khăn gì về thời gian.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ giảm béo thứ nhất, Tô Hạ thuận lợi mở khóa được một phần [Bài học của danh sư].
Tô Hạ mở [Bài học của danh sư] trong hệ thống, nhìn qua liền thấy chính là những danh y được phân chia dựa theo niên đại thời kỳ lịch sử.
Từ hoàng đế đầu tiên, thần nông thị cho đến mấy đại sư Trung Quốc mà Tô Hạ đã nghe đến nhiều, đều hiện tên lên trên bảng.