Chương 49: Ăn tết 3

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Niên Đại

Hương Tô Lật 11-12-2023 22:51:23

Thích Ngọc Tú vốn có tính cách là ngay thẳng, dứt khoát. Cô cũng biết lỗ tai của mình không được tốt, nghe không được rõ ràng, cho nên không chờ tiểu Bảo Châu nói thêm điều gì nữa, liền cho thằng bé con vào trong nhà, khoá cổng lại rồi vội vàng lôi kéo Bảo Châu đi. Mặc kệ có gì, trở về rồi lại nói. Tiểu Bảo Nhạc: "?????" Lúc này, các bạn nhỏ đều đã đi xuống núi. Trên núi gió thu lạnh run, không thấy một bóng người nào. Hai mẹ con thấy cảnh tượng ấy, vội vàng liền đi vào sơn động. Thích Ngọc Tú kinh ngạc nói: "Lại là bên này sao?" Bảo Châu cũng gật đầu, cô bé lôi kéo mẹ của mình, cùng nhau chạy qua sơn động, nói: "Đi mẹ, anh hai ở bên kia." Lúc này, Tiểu Bảo Sơn vẫn còn đang hái nấm. Mặc dù trời đã tối nhưng cậu bé vẫn hăng say làm việc. Nghe được tiếng bước chân, cậu bé mới đứng lên: "Mẹ!" Bảo Châu miệng nhỏ nói liến thoắng: "Mẹ, mẹ xem, chúng con đổi với người ta được gạo, bột mì, còn có dầu nữa!" Thích Ngọc Tú tập trung nhìn, liền thấy cách người Bảo Sơn không xa, quả nhiên là có hai cái túi. Tròng mắt của cô thiếu chút nữa muốn rơi ra ngoài luôn, kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ, lắp bắp nói: "Này này này..." Trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì mới đúng. Bảo Châu lại lôi kéo vạt áo mẹ mình, nói: "Mẹ, chúng ta về nhà trước đã. Có chuyện gì lại nói sau ạ." Thích Ngọc Tú gật đầu: "Con nói rất đúng." Nói thật, đầu óc Thích Ngọc Tú lúc này đang mơ màng như ở trên mây, căn bản không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà bây giờ không phải lúc để tưởng tượng, chuyện cần làm nhất hiện giờ chính là mang đồ ăn trở về nhà. Thích Ngọc Tú hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng xách hai cái túi lên. Một trăm cân đồ ăn thế mà lại không làm khó được cô. Bảo Sơn: "Con đi xách dầu cho ạ." Bảo Châu: "Con cũng giúp anh trai ạ." Ba mẹ con không quan tâm tới điều gì nữa, cứ như vậy, đi thật mau trở về nhà. Gió núi thổi vào mặt, lạnh căm căm, nhưng trong lòng bọn họ lại là một mảnh lửa nóng. Thích Ngọc Tú cảm thấy bả vai của mình cũng nóng bỏng lên. Những thứ mà cô khiêng trên vai không đơn thuần chỉ là đồ ăn, mà nó còn là sức sống! Ba người rất nhanh về đến nhà, Thích Ngọc Tú giống như làm ăn trộm, đi trên đường còn ngó trái ngó phải, thần kinh căng thẳng như dây đàn. Rốt cuộc cũng về tới được nhà, ba mẹ con như trút được một gánh nặng vô hình. Tiểu Bảo Châu như một con cá thiếu nước, hô hấp dồn dập. Thật sự là quá khẩn trương rồi. Sau khi bớt căng thẳng, Bảo Sơn đứng dậy châm lửa cho đèn dầu hoả, căn phòng lập tức liền sáng lên. Nhưng mà lúc này cả người lớn lẫn bọn trẻ trong nhà chẳng ai có tâm tình ăn cơm hết, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai cái túi trước mặt, ánh mắt liền dại ra. Tiểu Bảo Nhạc nghiêng đầu hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?" Thích Ngọc Tú: "Con đi cho gà ăn đi." Tiểu Bảo Nhạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó ngây thơ nói: "Chị con cho ăn rồi mà." Thích Ngọc Tú: "Vậy con cho heo ăn." Tiểu Bảo Nhạc lại càng không hiểu: "Nhà mình không có heo mà..." Thích Ngọc Tú: "Thế con đi ra sân chơi đi." Tiểu Bảo Nhạc ngây thơ nói: "Trời tối rồi mà ạ." Thích Ngọc Tú: "..." Tiểu Bảo Châu: "Bảo Nhạc em đi ra sân hít thở không khí một chút, nếu có người tới em nhớ kêu to lên." Tiểu Bảo Nhạc vội vàng gật đầu, nghiêm túc, có cảm giác như mình đang được giao một trọng trách vô cùng nặng nề. Thằng bé đứng thẳng ngoáy mông nhỏ, oai vệ đi ra phía cửa, rất cẩn thận bò ra ngoài, nhìn hai bên trái phải một lần, gật nhẹ đầu, xách theo băng ghế nhỏ của mình đi ra cửa, ầm một tiếng, đặt mông liền ngồi xuống. Thật sao? Ra cửa hít thở không khí? Thích Ngọc Tú lẩm bẩm một câu: "Vẫn là con có biện pháp." Ngay sau đó cô nhìn về phía Bảo Châu, liền thấp giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?" Quay sang nhìn quần áo Bảo Sơn đang mặc trên người, lại kêu một tiếng: "Trời ơi, con lấy quần áo ở đâu ra vậy?" Vì trời tối cho nên cô không có lưu ý, bây giờ mới phát hiện ra Bảo Sơn đang mặc một bộ quần áo nhìn rất là kỳ quái. Thời điểm Bảo Châu về nhà cô bé không mặc áo khoác, hai đứa rất là cẩn thận. Lúc này, khi nghe Thích Ngọc Tú hỏi, hai đứa nhỏ lập tức liến thoắng lên, anh một câu, em một câu nhưng nói rất rõ ràng, rành mạch. Thích Ngọc Tú kinh ngạc nhìn bọn chúng, đôi mắt trừng lớn, không thể tin tưởng được. Bảo Châu: "Chuyện này là sự thật, những thứ này đều là chúng con đổi được." Thích Ngọc Tú từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy qua chuyện như thế này, cô lại lần nữa hỏi: "Các con... Nói thật?" Bảo Châu nghiêm túc: "Thật sự, con không có nói dối đâu." Bảo Sơn: "Chúng con đều là những đứa trẻ ngoan." Thích Ngọc Tú đương nhiên tin tưởng hai đứa con. Từ khi chồng của cô mất, cô không còn người để cùng bàn bạc hay tâm sự nữa. Bản thân cô cũng không phải người có thể quyết định được chuyện gì lớn. Cho nên mọi chuyện đều đem ra bàn bạc cùng với hai đứa con của mình.