Chương 489: Quang huy của dấu chân

Ngũ Hành Thiên

Phương Tưởng 25-07-2021 06:59:57

An Mộc Đạt dừng bước, đứng lặng trên thinh không. Hư vô lạnh lẽo bọc xung quanh người ông, Nguyên lực từ bốn phương tám hướng tụ tới, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ở quanh người ông tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh. Chúng quấn quýt vào nhau, chuyển đổi cho nhau, không ngừng sinh sôi, từng cái thuận tuần hoàn và nghịch tuần hoàn đan dệt quấn vào nhau, không ngừng khuấy động. Trước mặt là chân trời, sau lưng là hư không không thấy cuối, bọc trong một vầng sáng của ánh nắng trời chiều còn sót lại. Mặt trời chiều ngay ở sau lưng ông, nếu ông quay đầu lại, sẽ nhìn thấy quả cầu đo đỏ hồng hồng. Nhưng An Mộc Đạt không quay đầu lại, dù sau lưng có là mặt trời, thì cũng chỉ còn là dư huy lại mà thôi, giống như ông vậy. Mặt trời sáng mai sẽ lại bay lên, đến giờ này sẽ lại hạ xuống, dư huy là cái vẫy tay ly biệt của mặt trời với thế gian mỗi ngày, còn dư huy của ông là sự quyến luyến cuối cùng mà ông dành cho mảnh đất mà ông bảo vệ. Hồi ông mới vừa lên cấp Tông Sư, cũng từng dưới ánh mặt trời quan sát đại địa dưới chân, trong lòng thoả thê mãn nguyện, song chưa từng nghĩ tới có một ngày, nó sẽ trở nên hoang vu tàn tạ như hôm nay. Nếu có cái gì làm cho ông đau lòng hơn, thì có lẽ chỉ có Ngân Vụ Hải đã trở nên xơ xác, mà ông phải nhìn thấy khi mình còn sống. Nguyên tu như thuỷ triều lùi vào Man Hoang, lấy không gian mới để đổi lấy thời gian kéo dài hơi tàn. Ngân Vụ Hải quanh năm phun ngân vụ, đại công trình của Ngũ Hành Thiên nay chỉ còn là một thung lũng không có một ngọn cỏ. Không còn sương mù lóng lánh, khắp nơi chỉ còn những cái hố to lỗ chỗ, như những vết thương không thể nào chữa được. Trước khi Trưởng Lão Hội đi, đã cạo sạch hải bảo Ngân Vụ Hải tích lũy suốt bao năm, chỉ để lại nước thuần là nước, và cái thung lũng trơ khô này cho thời gian ăn mòn. Có lẽ sẽ có một ngày, mưa xối xả và lũ bất ngờ lại làm cái thung lũng đã từng được kim tu coi là thánh địa này lại biến thành một hồ nước. Trong lòng sông ngân vụ rộng lớn đã khô cạn mọc đầy cỏ dại, thỉnh thoảng lại có những con chim nhỏ bay xuống mổ mổ cọng cỏ, khắp nơi là những cái hố sâu cả ba thước, như hàng vết sẹo chạy dài. Nhìn từ trên cao xuống, rất là xấu xí tới cùng cực. An Mộc Đạt chợt nhớ tới câu nói cũ của Nhạc Bất Lãnh. Thì ra Tông Sư cũng là người. An Mộc Đạt cười tự giễu, mắt lại trở lại tinh anh, tiếp tục bước đi. Ông muốn lưu lại những dấu chân cuối cùng. Bầu trời xa xăm như đang run rẩy, thỉnh thoảng lại tuôn ra hào quang, như những ngôi sao chổi. Thiên Tâm thành vô cùng nghiêm túc, tất cả Nguyên tu đều từ trong phòng đi ra, đứng lặng nhìn về hướng Ngân Vụ Hải. Trên đầu họ, mây mù che phủ, vô cùng thảm đạm. Những lời đồn đã sớm rộn khắp nơi đến mức nhốn nháo, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng đến khi lời đồn biến thành sự thật, họ vẫn nghẹn ngào đến hoảng hốt. Vì họ đều hiểu, vinh quang năm xưa không thể quay về. Trong thành thị, đèn thắp lên rực rỡ, một con người cũng đã từng cảm thấy cuộc sống bình thản như họ, giờ theo từng bước chân rung chuyển trời đất và những hào quang của những bước chân rơi xuống, đi về hướng xa xôi, một đi không trở về. Cự Nhân xoay người lại, thay cho lời chào cho một thời đại. Con đường tương lai ở đâu? Trong Man Hoang đầy hoang thú và cây dại chăng? Hay là ở trên chiến trường với Thần chi huyết? Có thể đánh bại Thần chi huyết không? Hay sẽ bị Phỉ Thúy Sâm chiếm đoạt mất? Đại tông dù gì cũng là từ Ngũ Hành Thiên mà ra, có lẽ sẽ không đối xử tệ với mọi người nhỉ? Khuôn mặt Diệp phu nhân cũng lộ ra một tia mê man và sợ hãi, nhưng bà ta nhanh chóng tỉnh táo. Niên Thính Phong lặng lẽ xuất hiện. Diệp phu nhân hỏi: "Họ nghĩ sao?" Niên Thính Phong cung kính trả lời: "Bọn họ đều đồng ý chiến vì phu nhân!" Diệp phu nhân cười, tất nhiên không tin câu nói này, nhưng bà ta không vạch trần, chỉ nói: "Vậy bảo họ chuẩn bị, Đại Cương sẽ không chờ lâu đâu." "Vâng!" Niên Thính Phong đáp, không rời đi ngay, mà thất thần nhìn những hào quang dấu chân từ trên trời xa xa rơi xuống. Người kia đã làm việc họ nên làm. Tại Tân Quang Thành. Trên Thiên Phong vạn âm tháp, Uất Trì Bá chăm chú nhìn về hướng Ngân Vụ Hải. Bầu trời thỉnh thoảng lại rung rẩy, những tiếng nổ như sấm, và những hào quang dấu chân rơi xuống, thẳng một đường hướng về Thần chi huyết. An Mộc Đạt tiền bối. . . Uất Trì Bá cảm thấy xấu hổ, lẩm bẩm: ". . . Xin lỗi tiền bối. Còn có cách gì nữa đâu? Chúng ta không thể chịu được nữa, buộc phải tách ra. Tách ra thì tách ra, nước giếng không phạm nước sông. Tân dân hiện giờ sống rất tốt. Có lẽ chúng ta không thể thắng, nhưng ít nhất cũng chiến đấu cho chính bản thân mình, không ai còn muốn tiếp tục làm bia đỡ đạn. . ." Càng nói, mắt ông ta càng trở lại tỉnh táo, tình cảm trong lời nói càng thêm cuồng nhiệt. Ông nói với theo những hào quang dấu chân to lớn nơi xa xa: "Làm bia đỡ đạn nhiều năm thế rồi, mọi người đều đã chịu đủ lắm rồi!" Biết là An Mộc Đạt tiền bối sẽ không nghe thấy, nhưng ông chỉ muốn phát tiết phẫn uất và lửa giận trong lòng mình. Nhưng tại sao nước mắt lại tràn ra? Trên Hắc Ngư Chủy sơn đầy nhóc người, đứng sững như những bức tượng. Xa xa chân trời, không nhìn thấy Cự Nhân, chỉ nhìn thấy những dấu chân rực rỡ, đạp nát hư không, từng bước một đi tới. Sư Tuyết Mạn nắm chặt Vân Nhiễm Thiên, sắc mặt trắng bệch, nước mắt làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhưng cô mím môi thật chặt, cật lực không để nước mắt tuôn rơi. Lão sư đi chịu chết, Ngải Huy trọng thương bất tỉnh, phụ thân cũng ở tiền tuyến chờ chi viện. Sự yếu ớt và bi thương chưa từng có xông lên đầu, làm cô rất muốn khóc toáng lên cho hả. Nhưng cô không khóc, vì biết khóc cũng không có tác dụng gì. Cô chùi nước mắt, trong mắt vẫn ngấn lệ, nhưng không hề có sự đau thương, chỉ có sự kiên quyết như sắt thép, cô lặng lẽ nén chặt cảm xúc vào trong lòng. Còn có rất nhiều chuyện phải làm, tu luyện Trọng Vân, chữa trị cho Ngải Huy, thời gian Ngải Huy bất tỉnh này, cũng phải để mắt tới việc tu luyện của Lôi Đình chi kiếm thay cho hắn nữa. Rất nhiều việc. "Một đời Tông Sư, bại cũng là anh hùng thiên hạ. Tông Sư đi chịu chết, khuấy đảo thiên hạ phong vân, nhìn đi, trời trăng đều không sáng, cả sao cũng ảm đạm, bầu trời sụp xuống, đất cũng hẹp đi, vạn vật đều bi thương. Thực là lừng lẫy! Thực là thống khoái! Một kiếp nhân sinh, không phải Tông Sư thực không thống khoái!" Nhạc Bất Lãnh lẩm bẩm, ngữ điệu lúc đầu thì than thở, đến khúc sau lại sục sôi cao vút, gương mặt lạnh lùng gầy gò đỏ ửng lên vì phấn khởi. Lão vận hết sức, hét to về phương xa: "An Mộc Đạt, đừng để tên nhóc con Đế Thánh kia coi thường a!" Trong mắt Nhạc Bất Lãnh rực lên ngọn lửa vàng óng, ngực nóng hực như có cái gì đang thiêu đốt, quay sang nói với Sư Tuyết Mạn: "Tiểu nha đầu, đồ đệ phế vật kia của ta giao lại cho ngươi. Ha ha, Tông Sư, ta đến đây! Không làm được Tông Sư, thì làm kẻ địch của Tông Sư!" Dứt lời, lão hóa thành một áng lửa, trong nháy mắt đã bay mất. Sư Tuyết Mạn lưu luyến nhìn những quang huy dấu chân, rồi quay đầu đi. Không thể để tâm huyết của lão sư uổng phí. Cô trầm giọng nói: "Bắt đầu tu luyện." Tại giao giới Ngân Vụ Hải và Hoàng Sa Giác, hai bên đều rối loạn. Ầm ầm. Từ chân trời xa, hình như có một con quái vật đang rầm rầm đi tới. Mấy người Sư Bắc Hải đều ra khỏi doanh địa, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy những viền sáng hình dáng bàn chân to lớn xuất hiện, rơi xuống đất, tạo thành những dấu chân to tướng. Chỉ có mấy người cực tinh mắt Sư Bắc Hải mới nhìn thấy tít trên cao không mơ hồ có một bóng người. Sư Bắc Hải biến sắc: "An Mộc Đạt tiền bối!" Mọi người biến sắc theo, ai cũng hiểu điều đó nghĩa là gì. Một chiêu cuối cùng của An Mộc Đạt Tông Sư sẽ dành cho ai, vẫn luôn là đề tài mọi người ngầm thảo luận nhiều nhất. Thực ra chỉ có hai khả năng, một là Đại Cương, hai là Thần chi huyết Đế Thánh, và ai cũng cảm thấy khả năng là Đế Thánh cao hơn. Lúc thảo luận, ai cũng hào hứng, nhưng khi thời điểm ấy thật sự đến vào lúc này, trong lòng họ lại chỉ có sự nghẹn ngào và bi thương. Ầm! Một vết chân to hơn năm dặm đột nhiên xuất hiện ngay trong quân doanh của Diệp Bạch Y. Vết chân sâu cả trăm trượng, mặt đất vốn lều trại kín mít, hơn ngàn tướng sĩ không kịp kêu lấy một tiếng, đều hóa thành thịt nát. Tình cảnh quá sức chấn động, khiến mọi người đều sững sờ, ngẩn ngơ. Đến khi tỉnh táo lại, ai nấy mặt trắng bệch, cả Bắc Hải Bộ, lẫn đại quân Diệp Bạch Y. "Đấy là Tông Sư? Đấy chính là sức mạnh của Tông Sư?" Đó là ý nghĩ hiện thời của không biết bao nhiêu người. Sợ hãi, sợ hãi theo bản năng, dù có là chiến sĩ dũng mãnh tới mức nào đi nữa, gặp phải sức mạnh con người không thể nào chiến thắng này, cũng chỉ có thể run rẩy. Diệp Bạch Y run run, trong con mắt đều là nỗi tuyệt vọng. Không chỉ một lần, ông ta đã từng nghĩ tới việc làm sao để đối phó với một Tông Sư. Nhưng đến thời khắc này, thời khắc chân chính đối mặt với Tông Sư, ông ta mới nhận ra ý nghĩ đó thực ngu xuẩn và buồn cười. Lại xuất hiện thêm hai vết chân. Không hề có một dấu hiệu báo trước, không hề có âm thanh, không hề nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hay tiếng xương cốt vỡ vụn, chỉ có một tiếng vang thật lớn, vết chân cực to liền mang đi tính mạng của hàng ngàn người. Thần y dưới trướng Diệp Bạch Y đều là tinh nhuệ của Thần chi huyết, đều là kẻ tàn nhẫn trong giết chóc, nhưng đứng trước cảnh tàn sát từ một phía này, không ai dậy nổi dũng khí. Không được! Diệp Bạch Y sốt ruột, ba vết chân hạ xuống quá nhanh, không cho ông ta thời gian kịp làm gì cả. Đội ngũ mơ hồ có dấu hiệu hỏng mất. Nhưng trên bầu trời đã vang lên một giọng nói uy nghiêm. "An Mộc Đạt, đối thủ của ngươi, là trẫm." Bầu trời vì câu nói này mà vang lên ong ong, chấn động lỗ tai mọi người. Đại quân vừa có dấu hiệu tan vỡ, im lặng trong hai giây, sau đó vỡ òa tiếng hoan hô rung trời. Bên Bắc Hải Bộ yên lặng như tờ. Mấy người Sư Bắc Hải mặt xanh mét, tuy cho tới nay, mọi người đều bảo thực lực Đế Thánh có thể sánh ngang Tông Sư, nhưng chưa có ai được nhìn thấy tận mắt, vẫn luôn ôm một tia may mắn trong lòng. Giờ phút này, một tia may mắn ấy đã hoàn toàn tan vỡ. Đây là một tin tức xấu. Ai nấy cố gắng tìm bóng dáng Đế Thánh, nhưng không nhìn thấy. Hào quang dấu chân của An Mộc Đạt không hề dừng lại, vẫn tiếp tục đi thẳng vào trong đất của Thần chi huyết. "Thật không ngờ, ngươi lại cai trị Thần chi huyết tốt như vậy." Giọng An Mộc Đạt vang lên đầy kinh ngạc, cũng không ai nhìn thấy bóng hình ông. "An Mộc Đạt, nếu ngươi thật sự thương con dân Trưởng Lão Hội của ngươi, thì hãy bảo chúng sớm đầu hàng. Cuộc chiến này đã không còn ý nghĩa, chỉ làm lãng phí tính mạng dân chúng vô tội mà thôi." Giọng nói hờ hững nhưng uy nghiêm, vang vọng khắp Thần chi huyết, Thần tu thi nhau quỳ xuống lạy. An Mộc Đạt dừng bước. Vì ông đã nhìn thấy Đế Thánh. Tông Sư, Tông Sư.