Chương 48: Sao Nàng Ra Ngoài

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:06

Tưởng Tùng Vi từng gặp Kỳ Bất Nghiễn ở Vệ Thành, lúc đó hắn và Hạ Tuế An ở cùng nhau. Tưởng Tuyết Vãn muốn quay lại phố tìm Hạ Tuế An, Tưởng Tùng Vi liền đoán có thể hiện giờ nàng chỉ có một mình, cho nên mới vừa rồi mới hỏi "Nếu ngươi không có chỗ để đi, có thể đi theo chúng ta." Bây giờ xem ra, không phải như vậy. Rõ ràng là nàng đi cùng Kỳ Bất Nghiễn, chỉ là quá khéo, bọn họ cũng đến Phong Linh trấn này, Tưởng Tùng Vi nghĩ. Vì vậy Tưởng Tùng Vi kéo Tưởng Tuyết Vãn lại, nhỏ giọng nói vài câu với muội ấy, Tưởng Tuyết Vãn luyến tiếc nhìn Hạ Tuế An một cái, cúi đầu dựa vào người y, buông tay Hạ Tuế An ra, không nói gì nữa. Hạ Tuế An chạy đến phía Kỳ Bất Nghiễn. Nàng cũng mặc váy ngắn màu lam buộc ngang ngực, viền váy thêu hoa tử la lan màu trắng, lúc nàng chạy, tay áo và dây váy trong gió đêm phất phơ về sau, đồ trang sức bằng bạc trên người cũng leng keng nhẹ. Kỳ Bất Nghiễn là người của Thiên Thủy trại ở Miêu Cương, mang đồ trang sức bằng bạc đã thành thói quen, Hạ Tuế An ở bên hắn một thời gian, thấy đồ trang sức bằng bạc cũng đẹp, lúc mua đồ trang sức không biết thế nào lại mua đồ trang sức bằng bạc. Nữ nhân đều thích đồ trang sức đẹp, nàng cũng không phải ngoại lệ. Lý do khiến thói quen ăn mặc giống nhau không nhiều, là vì bọn họ đã sống với nhau lâu ngày. Trở nên giống nhau. Đây cũng chính là tại sao tối nay sau khi gặp Kỳ Bất Nghiễn và Hạ Tuế An đi cùng nhau, Tưởng Tùng Vi mới đoán chắc bọn họ từ hồi ở Vệ Thành đã đi cùng nhau. Hạ Tuế An còn chưa chạy tới bên cạnh Kỳ Bất Nghiễn thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn liên tiếp truyền đến, một nhóm người phát điên từ phía cuối phố ùa ra. Hai mắt bọn họ đỏ ngầu, tan rã vô thần, gặp người liền nhào tới cắn. Hạ Tuế An tăng tốc độ chạy. Kỳ Bất Nghiễn đứng yên tại chỗ, đợi nàng đi về phía hắn. Một tiếng sáo u oán dần dần truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đám người điên dại trở nên cuồng loạn hơn. Tưởng Tùng Vi không rảnh để ý tới người khác, đưa Tưởng Tuyết Vãn đang sợ đến ngây người rời đi, xiên kẹo hồ lô lăn từ trong tay muội ấy xuống. Xiên kẹo hồ lô bị đám người phát điên giẫm nát bét, vẻ mặt Hạ Tuế An bất an, nắm chặt tay Kỳ Bất Nghiễn trước khi chúng đuổi tới. Lúc này Kỳ Bất Nghiễn mới có phản ứng, dẫn nàng rẽ vào một ngõ nhỏ không người. Hắn cười hỏi: "Sao nàng lại ra ngoài?" "Trong khách điếm cũng có những người như vậy." Hạ Tuế An nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Kỳ Bất Nghiễn, một tay nắm chặt hắn, một tay kéo góc áo hắn. Đêm dài chiếu ra bóng dáng thiếu niên, thân hình gầy mảnh, mái tóc đen nhánh tản ra sau vai, lông mi đen dài, làn da trắng trẻo, khóe mắt ửng đỏ như một nét vẽ son tự nhiên: "Chỉ thế thôi ư?" Nàng ngây ngốc chỉ đáp: "A." Một lát sau, Hạ Tuế An lại nói: "Ta nhìn thấy Tuyết Vãn cô nương." Thanh âm nhỏ dần. "Ta sợ muội ấy gặp nguy hiểm..." Hạ Tuế An nói đến phần sau không có tự tin, sợ Kỳ Bất Nghiễn sẽ thấy nàng không biết tự lượng sức mình, chẳng có thực lực gì nhưng còn chạy loạn xạ lo cho người khác. Kỳ Bất Nghiễn cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt dừng trên gương mặt đỏ ửng vì chạy vội của Hạ Tuế An, hắn dùng ngón tay vuốt lấy một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi bên má nàng, nhẹ nhàng xoắn lên rồi vén lại. Hắn lại nói: "Nàng ta gặp nguy hiểm thì liên quan gì đến nàng, sao nàng lại để tâm làm gì." Không nói nàng không biết tự lượng sức mình. Hạ Tuế An chẳng biết nên đáp thế nào. Kỳ Bất Nghiễn cúi người xuống, cười nói: "Hạ Tuế An, nàng muốn đi theo bọn họ sao?" "Ta không có." Nàng lập tức đáp. Kỳ Bất Nghiễn nhìn thoáng qua bàn tay của Hạ Tuế An: "Được, ta tin nàng." Hắn đảo giọng: "Nàng nắm tay nàng ta, hay nàng ta nắm tay nàng?" Khoảnh khắc đó, Hạ Tuế An không hiểu lời Kỳ Bất Nghiễn có ý gì, một lúc sau, nàng mới chậm rãi ngẫm ra, ngập ngừng nói: "Tuyết Vãn cô nương nắm tay ta, sao thế?" Khuôn nghiêng của Kỳ Bất Nghiễn có nét tinh tế có thể khiến người ta nhầm lẫn giới tính, vẻ đẹp âm nhu. Hắn quay đầu, ánh mắt trở lại trên mặt nàng. "Không có gì." Nói xong, Kỳ Bất Nghiễn đi về phía trước mấy bước, Hạ Tuế An theo sát phía sau, tiếng sáo đã ngừng, những kẻ phát điên lang thang vô định.