"Tất cả đều gom lại?" Lâu Thành bị dọa giật mình.
"Ừm, tôi nói phí đủ dùng ba tháng, tiền thuốc lá, tiền rượu, tiền xã giao, tiền đồ uống, tiền chơi game, tiền mua đồ trên mạng, tiền ăn uống thả cửa, mỗi ngày ăn cơm, buổi sáng quét hai cái bánh bao trắng, giữa trưa cùng buổi tối đều quét năm hào tiền cơm, phối với Bà Đỡ Già ăn, cuối tuần gom hai mươi đồng ra ngoài ăn chút đồ xào làm chút đồ tươi. Tôi tính chút, cộng thêm nước nóng, tiền mạng gánh vác những thứ này, một tháng cũng không đến hai trăm, tôi còn có thể dư lại hai ngàn tám, hai tháng chính là năm ngàn sáu..." Thái Tông Minh mặc sức tưởng tượng quá trình tiết kiệm tiền.
Chỉ riêng nghe hắn miêu tả, Lâu Thành đã không rét mà run:
"Mỗi ngày chỉ Bà Đỡ Già với cơm trắng?"
Sẽ ăn tới nôn nhỉ?
Vì đi đế đô tiêu sái cùng bạn gái, Tiểu Minh thật sự đủ liều mạng!
Có nghị lực cùng nhẫn nại này, làm chuyện gì không được?
"Ài, tôi cảm thấy đói bụng cái gì cũng nuốt trôi." Thái Tông Minh hít một hơi thật sâu, tràn ngập tinh thần không biết sợ.
Hắn đòi thêm kí tên đưa cho Tần Mặc, nhưng cùng là bạn cùng phòng một ký túc xá, xấu hổ thực để đối phương bao thức ăn một tuần, chỉ là bảo hắn qua hai ngày nữa mời toàn thể phòng ngủ làm một bữa thịt nướng.
Lâu Thành dựng thẳng ngón cái: "Nghe cậu nói thảm như vậy, tôi cũng thiếu chút nữa muốn cho cậu mượn tiền, nhưng quay đầu suy nghĩ, không có tiền cho mượn như thế nào..."
Sau khi bắt đầu rèn luyện võ đạo, lượng cơm ăn của mình tăng vọt, Thi lão đầu lại chuyên môn chỉ đạo phối hợp ẩm thực, tuy không giống dinh dưỡng học nước ngoài chú ý như vậy, nhưng cũng có yêu cầu cơ bản, chi tiêu thức ăn một tháng từ đó về sau bay lên thẳng tắp, tăng gấp đôi, đạt tới một ngàn hai, mà mình mỗi tháng sinh hoạt phí mới một ngàn ba, nếu không phải căn tin rẻ bao ăn no, căn bản luyện không nổi võ, cái này còn chưa tính người bình thường luyện võ cần trả học phí, nghèo văn giàu võ không phải nói suông.
May mà lúc mới vào trường, lão ba lão mẹ lo lắng sẽ có các loại tiêu phí thượng vàng hạ cám, cho thêm hai ngàn dự bị, cuối cùng sót lại một ngàn, tháng trước lão mẹ lại gửi thêm tám trăm, mới không đến nỗi ra ngoài hẹn hò nhóm cũng không có tiền.
Hơn nữa ở trước khi rèn luyện võ đạo có thu hoạch cùng thành quả nhất định, Lâu Thành không quá muốn dựa vào điều này đưa tay hướng trong nhà đòi tiền, bởi vì luôn cảm giác có chút không làm việc đàng hoàng.
Thái Tông Minh lắc đầu cười nói: "Tôi người này không thích hỏi vay tiền người khác, có thể tự mình tiết kiệm thì tự mình tiết kiệm, trừ phi thực đến bước đường cùng, nhưng thực đến bước đường cùng, tôi còn ngốc không hướng trong nhà đòi tiền à?"
"Hai chúng ta ai với ai?" Lâu Thành nói một câu, liên tưởng đến mình, nhất thời cực kỳ hâm mộ nói, "Không biết khi nào tôi mới có thể mang Nghiêm Chiêu Kha hẹn riêng."
Trừ tiền cơm, mình còn có bảy trăm tệ còn thừa, cộng thêm gom tiền mừng tuổi, hẹn hò vài lần vẫn là đủ, chỉ là sau khi dùng hết những cái này, làm sao không biết xấu hổ hướng lão ba lão mẹ mở miệng, yêu cầu tăng thêm phí sinh hoạt?
Học sinh khổ sở không có nguồn kinh tế khác thật sự là bi thương...
"Không đề cập tới vấn đề cảm tình các cậu có tới nơi hay không, có cơ hội hay không, chỉ xem gần đây an bài, cậu trong khoảng thời gian ngắn cũng không hy vọng." Thái Tông Minh cười nói, "Mỗi ngày huấn luyện đặc biệt, cuối tuần lại có trận đấu hội võ đạo, các cậu cần hỗ trợ các kiểu, làm sao có thời gian hẹn hò? Đợi tới trung tuần tháng mười hai, thi đấu tiểu tổ chấm dứt, chúng ta nếu không qua vòng loại, các cậu mới có thể rảnh chút, đến lúc đó, cuối tháng mười hai có thi đấu nghiệp dư quyết định phẩm cấp, đó là một cái cớ tốt cho hẹn hò, gom tiền của cậu đi!"
Nhịn, đừng dùng bừa bãi bảy trăm tệ này! Lâu Thành dùng sức gật đầu.
Ài, mình bận tới mức ngay cả cơ hội làm việc ngoài giờ cũng không có!
Tán gẫu xong với Thái Tông Minh, hắn đọc được Nghiêm Chiêu Kha trả lời mình, cũng đang nói mình khi phỏng vấn cười thật ngốc, nếu như bị làm thành gói biểu cảm chính là vết nhơ cả đời.
Trên mặt hiện lên nụ cười ngu ngốc, Lâu Thành ôm di động, tha thiết tán gẫu...
Cuối tháng mười một, trời đã bắt đầu mùa đông, gió lạnh đột kích, trong sân vận động võ đạo xã đại học Tùng Thành lại sóng nhiệt bốn phía, âm thanh rung trời.
Đây là trận đọ sức đầu thi đấu tiểu tổ phân khu, hội võ đạo đại học cả nước cũng là một trận quan trọng nhất của võ đạo xã đại học Tùng Thành.
Ở trong đấu loại trước đây, Lâm Khuyết đại phát thần uy, quét ngang sư phạm Nội Hải, trong quyết đấu với đại học Tần Dương, hắn cũng thắng liên tiếp hai trận, mang hai vị đối thủ mạnh nhất đánh rớt đài, bản thân chỉ bởi vì thể lực tiêu hao quá lớn mới từ bỏ trận thứ ba, sau đó, trừ Tôn Kiếm ra sân thứ hai bất ngờ bị thương tạo thành chút khúc chiết, võ đạo xã đại học Tùng Thành là thuận thuận lợi lợi tiến vào thi đấu tiểu tổ.
Lâm Khuyết như vậy, biểu hiện như vậy, khiến thầy trò cả trường có thêm vài phần chờ mong khác với trước kia, thời gian cách thật lâu, võ đạo quán lại xuất hiện thịnh cảnh người xem ngồi đầy!
Trong tiểu tổ, trừ đại học Tùng Thành, còn có đại học Sơn Bắc, học viện Quan Nam cùng bách khoa Liễu Thành, trong đó, đại học Sơn Bắc là vương giả năm trước, năm nay chủ lực vẫn còn, không phải đại học Tùng Thành trước mắt có thể khiêu chiến, bách khoa Liễu Thành thì thực lực không mạnh, dựa vào vận may lá thăm mới tiến vào thi đấu tiểu tổ.
Cho nên, đối với đại học Tùng Thành mà nói, học viện Quan Nam cùng cấp bậc chính là chướng ngại vật bản thân có thể tiến vào top 8 thi đấu khu hay không.
Trận đầu thi đấu tiểu tổ, đại học Tùng Thành vs học viện Quan Nam!...
"Thực lực Quan Nam thật ra so với chúng ta mạnh hơn một chút, nhưng năm trước gặp phải học viện Tam Giang đang quật khởi, ở trận đầu đấu loại đã bị xử lý, thành tích không bằng chúng ta, lúc này mới để chúng ta có ưu thế sân nhà, mọi người xem như cân sức ngang tài." Thi lão đầu đội cái mũ người già màu đen, đang giảng giải cho vài vị chủ lực cùng dự bị tình huống võ đạo xã học viện Quan Nam.
Phòng thay quần áo nữ bên kia tặng cho Quan Nam sử dụng, Lâm Hoa cùng Quách Thanh cũng ở trong phòng thay quần áo nam, dù sao tắm rửa là có ô ngăn.
Làm đảm đương hậu cần, Lâu Thành đứng ở bên cạnh, tò mò nghe Thi lão đầu giới thiệu, bên tai là ngoài cửa truyền đến một đợt rồi tiếp một đợt tiếng hô:
"Đại học Tùng Thành! Đại học Tùng Thành!"
"Đại học Tùng Thành! Đại học Tùng Thành!"
Tiếng hô đinh tai nhức óc, như núi lở sóng thần, tràn đầy nhiệt tình cuộn trào sau khi tích cát thành tháp, ở trong đó, Lâu Thành thậm chí có chút da đầu phát tê, thân thể run rẩy, mấy trăm người mấy ngàn người từng chút một tụ tập cổ vũ vậy mà chấn động tâm linh như thế, khiến nhiệt huyết trong cơ thể của mình nhịn không được quay cuồng, hận chỉ mong kế tiếp đại biểu võ đạo xã đại học Tùng Thành xuất chiến là mình.
Một tháng khổ luyện, hắn bước đầu mang phép quan tưởng cùng chiêu thức "Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích" đều nắm giữ, không ngừng rèn luyện, không ngừng tăng lên, nhưng ngại bởi sau khi thi đấu phân khu bắt đầu, đối luyện khi huấn luyện đặc biệt hủy bỏ, không có tham chiếu, tạm thời còn không định vị chuẩn bản thân rốt cuộc đã đến tiêu chuẩn gì.