Chân Minh Châu ngượng ngùng, rất nhanh đã quay lại phòng bếp, Vu Thanh Hàn theo sau cô xem cô bận rộn chuẩn bị mọi thứ, lại bắt chuyện: "Cô đến thăm Tiểu Thạch Đầu."
Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, cậu nhóc là do tôi dẫn đến đây, đương nhiên là muốn chăm sóc nhiều một chút. Mặc kệ là Tiểu Thạch Đầu hay A Cửu đều giống nhau, nếu tôi giữ bọn họ ở lại đều mong bọn họ sống tốt."
Nói tới đây, cô lại nở nụ cười, mềm giọng nói: "Thật ra tôi cũng không làm được gì."
Nghe cô nói vậy, Vu Thanh Hàn liền không đồng ý: "Ngược lại tôi cảm thấy cô đã làm rất nhiều việc."
Chân Minh Châu nhướng mày nhìn anh.
Vu Thanh Hàn lại nghiêm túc, nói: "Cô đã làm được rất nhiều chuyện, có một số chuyện đều nhờ cô. Nếu không có cô thì mọi việc đều khó thực hiện được."
Chân Minh Châu cười cười: "Vậy anh cần phải khen tôi."
Vu Thanh Hàn: "Không thành vấn đề, cô muốn được khen như thế nào? Muốn nghe lời hay ý đẹp hoặc là..."
Chân Minh Châu nghĩ đến người này có thể bày ra dáng vẻ buồn nôn trước đó liền chắp tay xin tha: "Tôi sai rồi, đáng ra tôi không nên nói cái gì?"
Vu Thanh Hàn: "Cô như vậy liền..."
Chân Minh Châu: "Anh..."
Cô định nói gì đó, đột ngột lại như bị mèo cắn mất đầu lưỡi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy trời đổ mưa, suýt nữa dao đã cắt trúng tay: "Chết tiệt thật."
Vu Thanh Hàn cầm tay Chân Minh Châu, hô lên: "Cẩn thận."
Chân Minh Châu thuận thế bắt lấy quần áo của anh, kích động nói: "Ông trời đổ mưa rồi."
Vừa rồi trời còn trong xanh, hiện tại đột nhiên liền đổ mưa. Chân Minh Châu quay đầu nhìn về phía Vu Thanh Hàn, kinh ngạc lên tiếng: "Anh còn chưa đi, phải làm sao bây giờ?"
Vu Thanh Hàn cũng không nghĩ đến trời đột nhiên đổ mưa. Hơn nữa, trước đó mặt trời còn treo cao giờ lại mưa.
Vu Thanh Hàn cũng không bình tĩnh được nữa, nhìn qua Chân Minh Châu càng cảm thấy mất bình tĩnh hơn.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không rời đi.
Không phải nói là không thể có bất kỳ sự thay đổi nào sao.
Chân Minh Châu gấp gáp: "Làm sao bây giờ?"
Lúc này, biểu tình của Vu Thanh Hàn cũng nghiêm túc lên, anh nói: "Tôi đi ra ngoài xem một chút."
Chân Minh Châu giữ chặt ống tay áo anh: "Tôi đi cùng anh." Sau đó lại nói: "Vẫn để tôi đi ra xem sao, anh đừng đi."
"Chúng ta cùng nhau đi."
Hai người cùng nhau ra ngoài, nhìn thấy trời mưa xối xả. Mặc dù rất muốn mắng thời tiết bất thường, nhưng Chân Minh Châu cảm thấy áp lực trong lòng tăng lên.
Chân Minh Châu hít sâu một hơi, duỗi tay về phía cổng, lên tiếng: "Tôi mở cửa xem một chút."
Vu Thanh Hàn gật đầu, liền thấy Chân Minh Châu nhanh chóng kéo cổng ra - bên ngoài là một thế giới xa lạ.
Vu Thanh Hàn nhìn thế giới xa lạ này, hoàn toàn khác với khung cảnh phía trước homestay mà anh đã thấy.
Tuy anh đã nghe Chân Minh Châu nói qua nhiều lần, nhưng chính mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên.
Chân Minh Châu: "Chúng ta thật sự xuyên qua."
Sau đó cô liền phản ứng lại: "Có thêm anh chúng ta vẫn có thể xuyên qua."
Cô nhớ Vu Thanh Hàn từng nói, trước đây vì có thêm nhiều người nên điểm giao nhau không còn người xuyên đến nữa, nhưng điều này lại không đúng trong trường hợp này.
Mặc dù, có Vu Thanh Hàn nhưng cũng không bị ảnh hưởng. Hai người nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Vu Thanh Hàn lên tiếng trước: "Cô đóng cửa lại đi."
Sau khi Chân Minh Châu đóng cửa thì anh nói: "Lần này để tôi mở cửa."
Chân Minh Châu gật đầu.
Nếu đã có thể xuyên qua, Vu Thanh Hàn hy vọng có thể thử xem những tình huống có thể xuất hiện.
Hai người đóng mở cửa vài lần, Chân Minh Châu vò đầu: "Vẫn hệt như trước đó."
"Nếu tôi có thể lưu lại cũng là chuyện tốt, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ cô, nếu là... Cẩn thận."
Đang nói chuyện thì ánh mắt Vu Thanh Hàn loé lên, cảm giác có một mũi tên bắn qua đây, vì thế trong khoảnh khắc anh liền đẩy ngã Chân Minh Châu. Mũi tên lướt qua cánh tay cô, sượt qua áo rồi cắm trên cửa.
Chân Minh Châu té ngã giữa cơn mưa.
Không đợi cô nghĩ nhiều thì mũi tên thứ hai đã bay đến, Chân Minh Châu theo bản năng lăn vòng dưới mưa, khó khăn lắm mới tránh thoát.
Cô chưa kịp hồi hồn thì đúng lúc này một người đang ông xa lạ mặc trang phục màu đen rách rưới, chạy đến cực nhanh, trên tay còn cầm một thanh kiếm sắc bén, ánh mắt hung ác. Hắn cầm kiếm đâm thẳng về phía Chân Minh Châu.
Khi khoảng cách giữa hai người đã rất gần, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, Vu Thanh Hàn lập tức vọt lên chắn trước mặt Chân Minh Châu, một chân bay qua đá người đàn ông khiến hắn lảo đảo. Thế nhưng, người nọ dường như không biết đau, rất nhanh lại xông về phía Vu Thanh Hàn.
Hai người rất nhanh đã bắt đầu đánh nhau, Vu Thanh Hàn không chỉ biết võ mà thân thủ cũng rất khá. Mặc dù không đánh lại người áo đen, nhưng vẫn có thể gian nan tránh thoát những đòn trí mạng.
Chân Minh Châu hốt hoảng bò dậy, Vu Thanh Hàn quát: "Nhanh trở vào nhà."
"Vậy còn anh thì sao."
Vu Thanh Hàn vươn cánh tay giữ chặt người áo đen, nói: "Nhanh đi đi."
Chân Minh Châu cắn môi, xoay người chạy vào nhà.
Vu Thanh Hàn tiếp tục nói: "Khởi động hàng rào điện, tự bảo vệ chính mình."
Chỉ cần cô trở về liền sẽ được an toàn.
An toàn của Chân Minh Châu quan trọng hơn tất cả.
Chân Minh Châu không đáp lại, cô chạy đến cửa. Anh thấy cô chạy rất nhanh liền cảm thấy nhẹ nhõm vài phần. Nhiệm vụ của anh là phụ trách an toàn của Chân Minh Châu.
Có lẽ là do không còn gì vướng bận, nên rất nhanh Vu Thanh Hàn đã lấy lại tinh thần.
Hai bên đang đánh nhau thì Chân Minh Châu bất ngờ quay lại, cô chạy nhanh về phía hai người bọn họ.
Vu Thanh Hàn nhíu mày, hét to: "Chân Minh Châu!"
Chân Minh Châu không để ý mà đi thẳng về phía người áo đen. Vu Thanh Hàn liếc mắt liền thấy trong tay cô có "vũ khí", ngay lập tức tấn công về phía người áo đen. Trong lúc hai người dây dưa với nhau thì Chân Minh Châu cũng đến gần.
Người áo đen theo bản năng cảm thấy có gì không đúng, còn chưa kịp phản ứng lại thì lại bị Vu Thanh Hàn liên tục đánh tới, nên cũng không rãnh bận tâm đến cô gái trước mặt này.
Tuy vậy, hắn vẫn không ngừng khua kiếm về cả hai người, vì né tránh mà Chân Minh Châu lại té ngã trên đất. Thế nhưng, đây cũng là lúc cô nắm chắc cơ hội thừa dịp người áo đen nhìn về mình, cô liền phun thứ gì đó vào mắt hắn.
Người áo đen đã sớm có phòng bị, liền tránh đi; nhưng hắn không ngờ Chân Minh Châu còn có hậu chiêu. Ngay lập tức cô liền dí côn điện vào đùi của người áo đen.
Trong nháy mắt, người áo đen lảo đảo; Vu Thanh Hàn nắm lấy thời cơ lao về phía hắn, giật lấy vũ khí, sau đó nắm lấy cánh tay của hắn bắt chéo ra sau lưng, ấn cả người hắn xuống đất.
Người áo đen cảm thấy cả người tê dại, không còn sức lực; hắn mở to mắt gắt gao nhìn hai người bọn họ, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Các ngươi dối trá!"