Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn uất nghẹn.
Là người kiêu ngạo tự mãn, thế mà hắn ta phải trơ mắt nhìn mình bị Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn bỏ lại đằng sau, mùi vị thực sự không dễ chịu chút nào. Sư Tuyết Mạn còn đỡ đi, từ nhỏ Hoàng Hôn ca đã sống trong cái bóng mờ của Thiết cô nương nên không hề có ý tưởng tranh thắng với cô.
Nhưng cái tên Ngải Huy kia, thì không thể nào chịu đựng được.
Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy mình như ruốt phải con nhặng, hồi ở Tùng Gian Viện hắn ta đã nhiều lần bị Ngải Huy đánh bại. Nếu Ngải Huy là một thiên tài tuyệt thế, thì hắn ta đã không tới mức khó chịu như vậy. Nhưng cả thiên phú, lẫn gia thế, Ngải Huy đều thua hắn ta xa lắc, thế sao vẫn cứ thắng hoài như thế!
Thực không thể nhịn được.
Hoàng Hôn ca là người có thể nhẫn nhịn sao? Ô, không đâu.
Đoan Mộc Hoàng Hôn quăng hết mọi việc, ngay cả Trọng Vân Chi Thương của Thiết Nữu hắn ta cũng từ chối, trong lòng bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó là đại sư.
Hắn ta muốn lên cấp đại sư!
Bị bỏ lại đằng sau đã đủ xấu hổ, nhưng bị bỏ lại đằng sau mà còn phải giương mắt đứng nhìn không đuổi theo nổi, đấy không còn chỉ là xấu hổ nữa.
Trước đó Đoan Mộc Hoàng Hôn chưa hề nghĩ tới chuyện đại sư, hắn ta đắm chìm trong đủ loại truyền thừa, thỏa mãn với sự thông minh tuyệt đỉnh của mình, tới lúc này hắn ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, bứt mình ra khỏi những thứ mê người lộn xộn đó, có lúc, không phải cứ sở hữu càng nhiều thì càng tốt.
Đại sư chi đạo của mình là cái gì?
Ngoài tu luyện 【 Thanh Hoa 】, hắn ta đã đọc rất rất nhiều tuyệt học, ngoài tuyệt học của Đoan Mộc gia, hắn ta còn đọc cả tuyệt học của sư phụ Đại Cương, sau này, xem cả tuyệt học Sư Tuyết Mạn mang từ nhà tới.
Rất ít người hơn được hắn về mặt này.
Nhưng hiện giờ, ưu thế này lại biến thành vật cản.
Mỗi một loại tuyệt học đều bác đại tinh thâm, kết tinh của trí tuệ và kinh nghiệm phong phú, như những viên bảo thạch của hệ thống nguyên lực, rạng ngời rực rỡ.
Quá nhiều tuyệt học bày ra trước mặt, làm hắn mê man.
Mình nên chọn đường nào đây?
Hắn ta ngồi dưới gốc cây cổ thụ phòng ngự, cau mày đăm chiêu.
Tại khu đóng quân Nịnh Mông.
Sư Tuyết Mạn dẫn Nhạc Bất Lãnh tới nơi đóng quân Trọng Vân Chi Thương, nói: "Tổ Diễm hãy đưa tới hỏa trì trước, hỏa nguyên lực ở hỏa trì không đậm lắm, không gây thương tổn."
Trước mắt Nhạc Bất Lãnh có bảy cái hỏa trì xếp một hàng ngang, có hỏa trì đầy ắp người, có hỏa trì chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Ngải Huy cũng đi theo sau, hắn rất hứng thú với Tổ Diễm. Hắn đã quên, năm xưa hắn từng đánh bại Tổ Diễm trên đạo trường.
Sư Tuyết Mạn liếc Ngải Huy, tên này lại đang có ý đồ gì đây? Cô quá hiểu Ngải Huy, mấy thứ tôn kính tiền bối gì gì đó tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trên người Ngải Huy.
Không có lợi đâu có dậy sớm!
Tên này bỏ việc tu luyện, theo sau Nhạc Bất Lãnh, nhất định có ý đồ!
Nhạc Bất Lãnh nhìn lướt qua hỏa trì một lượt, đã nhìn ra manh mối: "Nồng độ hỏa nguyên lực trong hỏa trì khác nhau?"
"Đúng." Sư Tuyết Mạn gật đầu: "Chúng ta chia hỏa trì thành bảy cấp Hỏa Nguyên lực từ thấp đến cao. Chúng ta phát hiện ra không phải nồng độ Hỏa Nguyên lực cứ cao là tốt. Những nguyên tu cấp bậc còn thấp thì phải dùng nồng độ Hỏa Nguyên thích hợp mới khiến họ trưởng thành nhanh được."
Nhạc Bất Lãnh khẽ gật đầu, điều này đương nhiên lão biết. Đây là kiến thức thông thường, nhưng ở các chiến bộ không ai làm kĩ điều này.
Sư Bắc Hải sinh ra con gái giỏi!
Lão nhìn vào hỏa trì có nồng độ Hỏa Nguyên lực mạnh nhất. Hỏa trì này rất nhỏ, chỉ chứa được hai, ba người, hiện giờ bên trong chỉ có một người, một tên béo.
Nhạc Bất Lãnh kinh ngạc, chịu được nồng độ Hỏa Nguyên lực cao như vậy, tên mập này thực lực không tệ a.
Lão chưa kịp nói gì, một nguyên tu đã mon men tới bên hỏa trì, y mở túi lấy ra một cái lọ, mở nút. Hỏa nguyên lực tinh khiết cực đậm dao động từ cái lọ làm Nhạc Bất Lãnh sáng mắt lên, tuyết dung nham.
Không hổ là Giáp đẳng hỏa dịch!
Bây giờ giá của tuyết dung nham cực cao, mà lại chẳng có nhiều để mà mua. Nếu không lão đã chả cần tới tìm An Mộc Đạt.
Vị Nguyên tu đổ lọ tuyết dung nham vào trong hỏa trì của Bàn Tử.
Hỏa Nguyên lực trong hỏa trì nồng đậm lên hẳn.
Nhạc Bất Lãnh nhíu mày, quá lãng phí. Sao lại lấy Tuyết dung nham ra chỉ để tăng nồng độ cho Hỏa Nguyên lực?
Sư Tuyết Mạn quả nhiên vẫn còn quá non nớt, không làm nhà không biết củi gạo dầu diêm đắt đỏ thế nào.
Sau đó, Nguyên tu lại lấy ra lọ thứ hai, lại mở nắp, lại đổ tất vào trong hỏa trì.
Nhạc Bất Lãnh ngơ ngác nhìn nguyên tu kia đổ vào trong hỏa trì cả năm bình tuyết dung nham. Thế mà vẫn chưa kết thúc, hắn lại đi tới hỏa trì khác, những bình tuyết dung nham không ngừng được đổ ra.
Mười hai bình!
Lão quay sang hỏi: "Tuyết dung nham không phải quý lắm sao?"
Ngải Huy trả lời, giọng đương nhiên: "Rất quý."
Nhạc Bất Lãnh hỏi Sư Tuyết Mạn: "Một ngày các ngươi dùng bao nhiêu bình tuyết dung nham?"
Sư Tuyết Mạn trả lời ngay tức khắc: "Chừng năm mươi bình."
"Bao nhiêu thăng?"
"Năm thăng."
Mặt Nhạc Bất Lãnh trở nên rất khó coi, nghĩa là một trăm thăng tuyết dung nham ở đây chỉ dùng trong hai mươi ngày, trong khi Tổ Diễm phải làm công không những tận mười năm!
Hai mươi ngày, mười năm!
Ngải Huy thấy Nhạc Bất Lãnh tái xanh, trong lòng thầm kêu hỏng bét, Thiết Nữu quá thật thà.
Hắn ho nhẹ một tiếng, biểu hiện nghiêm túc: "Trọng Vân Chi Thương là Chiến bộ hạt nhân của chúng ta, từ đầu chúng ta đã quyết định phải dùng thật nhiều tiền để bồi đắp nó. Bởi vì chỉ có giúp mọi người nhanh chóng tăng cao thực lực, mới có khả năng sống sót được trên chiến trường, nên chúng ta không hề tiếc tuyết dung nham! Giá của Tuyết dung nham ai cũng biết, nhưng..."
Ngải Huy đột nhiên nói to lên, biểu hiện càng thêm nghiêm túc trang trọng: "Chúng ta cho rằng, có nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể đánh đồng với mạng sống của mọi người! Bởi vì chiến tranh là điều không thể tránh khỏi! Nhưng nếu mọi người gia nhập Trọng Vân Chi Thương, chúng ta sẽ là một đại gia đình, cố gắng giúp mọi người sống sót trở về chính là mục tiêu lớn nhất của chúng ta. Cho nên, dù có phải trả nhiều tiền hơn nữa, chúng ta cũng bằng lòng. Cũng hi vọng mọi người đừng phụ lòng của Sư bộ thủ, khắc khổ tu luyện để tăng thực lực của mình lên!"
Những lời thốt lên vô cùng khí phách.
Nguyên tu trong hỏa trì dâng lên niềm xúc động, họ đã phải trải qua thời gian dài không có vật liệu hỏa nguyên để tu luyện, tu luyện khó khăn, lòng người dễ thay đổi, nên lúc này cảm nhận vô cùng sâu sắc niềm hạnh phúc hiện giờ là vô cùng quý giá.
Những câu nói này của Ngải Huy đã làm họ cực kì xúc động, cảm động không lời nào tả nổi, nếu không phải đang cố gắng chống đỡ, nhiều người đã muốn lên tiếng thề hứa rồi.
Sư Tuyết Mạn liếc Ngải Huy, Tùng Gian Cốc sản xuất ra quá nhiều tuyết dung nham, nhưng sợ bung ra quá nhiều làm thị trường bội thực, nên chất chứa quá nhiều, đành phải lấy ra để tu luyện. . .
Nhạc Bất Lãnh dịu xuống, nghĩ lại cảm thấy không sai. Giá của Tuyết dung nham như thế, chỉ có thể nói họ cam lòng, không thể nói không quý giá.
Lão chỉ hỏa trì của Bàn Tử: "Chọn cái kia đi."
Ngải Huy toát mồ hôi, may mà mình đi cùng.
Sư Tuyết Mạn nhắc: "Mấy ngày nữa chúng ta phải đổi sang chỗ khác, Nhạc thúc thúc có muốn chờ tới lúc đó không?"
Nhạc Bất Lãnh kinh ngạc: "Đổi chỗ?"
Sư Tuyết Mạn giải thích: "Chúng ta mới xây một toà thành, Hỏa Nguyên lực ở đó rất dồi dào."
Nhạc Bất Lãnh thất kinh: "Mới xây một toà thành?"
Đám thanh niên bây giờ lợi hại a, xây thành mà nói dễ dàng thoải mái như thế!
"Phải, chúng ta có một Thổ tu rất giỏi, am hiểu kiến tạo." Sư Tuyết Mạn đáp: "Nhưng sẽ mất mấy ngày đi đường, e là sẽ làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của Tổ Diễm."
Nhạc Bất Lãnh gật đầu: "Vậy thì chờ các ngươi tới thành mới rồi bắt đầu. Các ngươi nên dự trữ thêm Tuyết dung nham, vì khi Tổ Diễm bắt đầu hấp thu Hỏa Nguyên lực, thì không thể dừng lại được."
Ngải Huy vội đáp: "Được được, chúng ta sẽ giảm số lượng bán ra một chút, đảm bảo cho Tổ Diễm ở đây trước đã."
Nhạc Bất Lãnh hài lòng.
Sư Tuyết Mạn không nhịn được lại liếc Ngải Huy, cái tên này. . . Quả nhiên là gian thương!
Ngải Huy nhân cơ hội nói: "Tiền bối, không biết có thể giúp chúng ta một bài giảng, chỉ dạy cho đám vãn bối chúng ta thêm tý tẹo được không?"
Nhạc Bất Lãnh đang tâm tình không tệ, nên nói: "Tuyết Mạn không cần ta chỉ điểm, cứ theo con đường nó đang đi, tiền đồ sau này không thể đo lường . Còn ngươi. . ."
Nhạc Bất Lãnh ngắm nghía đánh giá Ngải Huy, cau mày: "Tình hình của ngươi phức tạp hơn."
Mọi người đều giật mình, căng người lên nghe, Sư Tuyết Mạn cũng không ngoại lệ. Ngải Huy lại bình tĩnh, còn cười: "Còn may chỉ là phức tạp, chứ không phải là hỏng bét."
Vẻ mặt mọi người Nhạc Bất Lãnh đều nhìn thấy cả, trong lòng kinh ngạc, không ngờ Ngải Huy lại quan trọng với mọi người như thế, cũng kinh ngạc vì sự trấn định của Ngải Huy.
Tiểu tử này thú vị nha.
Nhạc Bất Lãnh gật đầu: "Không sai, là phức tạp, không phải hỏng bét, Địa cung của ngươi, có phải là có cái gì đó muốn thành hình không?"
Ngải Huy giật thót: "Làm sao tiền bối biết?"
Lúc hắn đột phá đại sư, đã cảm thấy được trong Địa cung có cái gì đó đang thai nghén thành hình, nhưng mãi tới bây giờ vẫn chưa thai nghén thành công, song cảm giác ấy vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Nên vừa bị Nhạc Bất Lãnh nói đúng, hắn quả thực cả kinh.
"Nguyên lực của ngươi lúc đi qua Địa cung thì hơi khựng lại." Nhạc Bất Lãnh vẻ như nhớ lại: "Ta đã từng bị cảnh này một lần, nhưng không phải là ở Địa cung. Hình như là hai mươi năm trước, lúc đó đang tu luyện cái gì nhỉ? Không nhớ rõ lắm."
Ngải Huy sửng sốt: "Không nhớ rõ lắm. . ."
Còn có người mình tu luyện cái gì cũng không nhớ rõ?
Mọi người cũng sửng sốt, tưởng tai mình nghe lầm.
Nhạc Bất Lãnh nhàn nhạt nói: "Ta xung kích Tông Sư tám lần, mỗi lần thất bại, là đổi đại sư chi đạo mới, đương nhiên là quên những cái trước đó, làm sao nhớ được?"
Lão nói rất hời hợt, nhưng mọi người đều rung bần bật, Sư Tuyết Mạn cũng hoảng sợ.
Xung kích Tông Sư thất bại, sẽ bị thương nặng, cảnh giới tan vỡ, sẽ sinh ra nghi ngờ về đại sư chi đạo của mình, nhiều người cả đời không thể thoát ra nổi.
Uất Trì Bá xung kích Tông Sư thất bại, tới hôm nay mới lại có được dũng khí lần thứ hai xung kích Tông Sư, người ta nghe thấy ai cũng bội phục.
Lúc người ta nói tới Nhạc Bất Lãnh, thường ai cũng chỉ thở dài, lão chẳng khác gì tấm phông nền cho Đại Cương tỏa sáng.
Không ai biết, lão đã xung kích Tông Sư tới tám lần!
Sự đau đớn làm người ta sợ hãi cả đời không còn dám thử, mà lão lại thử làm tới tám lần, chịu đựng tám lần.
Ngải Huy đã sợ thật sự.