Chương 47 - Khế ước quyển trục

Trọng Sinh Ma Đạo Sư

Vi Vũ Đích Hoàng Hôn 26-02-2024 19:47:43

Đánh chết nữ tử áo tím, Lâm Mạt thở một hơi. Giá trị kinh nghiệm của hắn tăng lên rõ rệt, nhưng khoảng cách tới cấp bảy còn chênh lệch rất nhiều. Mà lúc này, đẳng cấp Nhất Diệp Phong Thiên trên bảng xếp hạng đã tới cấp tám từ lâu. "Kỵ Sĩ Tung Hoành" Triệu Bắc chẳng hề làm gì cũng không có thăng cấp, bất quá khi hắn nhìn thoáng qua thanh điểm kinh nghiệm thì tỏ vẻ hưng phấn vô cùng. Nói cách khác khoảng cách tới cấp sáu chỉ còn một bước thôi. Lâm Mạt đi ra phía trước nhặt dây chuyền kia lên, một kiện Trang bị cấp Bạch Ngân, thuộc tính không tệ nhưng không có bất kỳ kỹ năng kèm theo nào. Trầm mặc một lát, hắn cởi dây chuyền thanh đồng ra thay cái dây chuyền bạch ngân vào. Lâm Mạt lục tung trong phòng này lên ."Ngươi đang tìm cái gì?" Triệu Bắc hỏi. "Tiếp tế phẩm." Lâm Mạt đáp, vừa giải đáp cho Triệu Bắc đồng thời hắn tiếp tục tìm kiếm vật phẩm, động tác rất là thuần thục. "Tìm được một bình Khôi Phục Dược Tề sinh mệnh." thanh âm của Lâm Mạt có chút hưng phấn và vui sướng,"Trong nháy mắt khôi phục trăm phần trăm HP!" Sau đó hắn tiếp tục vơ vét. Triệu Bắc nhìn một hồi, cũng gia nhập vào cuộc lục soát. Hắn đến gần tủ sách, đưa tay chạm đến một cuốn sách. Bỗng nhiên một tầng ma lực gợn sóng sinh ra, một đạo gợn sóng xanh biếc dập dờn xuất hiện. "Đây là cái gì?" Triệu Bắc hỏi. "Vi hình kết giới ma pháp." Lâm Mạt Nói,"Ngươi phát hiện đồ tốt!" Nói xong Lâm Mạt đến gần tủ sách. Hắn cũng vươn tay ra, nhưng lại bị vi hình ma pháp kết giới bài xích. Lâm Mạt nhìn kết giới bố trí bên trên tủ sách, lộ ra vẻ mặt trầm tư. "Bên trong công lược không có nói thu hoạch chiến lợi phẩm như thế nào." Lâm Mạt nói,"Cho nên tiếp theo chỉ có thể dựa vào chính mình." Lâm Mạt nhìn chung quanh, bên trên tủ sách có vi hình kết giới ma pháp, nhưng lại bài xích Ma Pháp Sư, như vậy thì chỉ có một khả năng. Đó chính là trong phòng này tồn tại vật phẩm làm chìa khoá. Mặc dù kiện vật phẩm này tương đối bí ẩn, nhưng sẽ không để người chơi tìm không thấy. Tìm một vòng lớn, ánh mắt Lâm Mạt rơi vào trên bàn sách. Trên bàn sách bịt một tầng xám thật dày, nhưng bốn cái hộc tủ lại không có bụi, tựa hồ vừa bị mở ra trước đây không lâu. Lâm Mạt Nói: "Mở ra thì không biết có cái vật kỳ quái gì chạy ra không a?" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn không có do dự mà mở một cái ngăn tủ ra. Bên trong có một cái hộp, trên cái hộp có một khối vải màu vàng kim. Bên trong bày một bình dược tề có ngoại hình giống Khôi Phục Dược Tề, bên trong có chất lỏng màu vàng nhạt. Lâm Mạt liền nhận ra được: "Dược tế kinh nghiệm! Lại là vật phẩm hi hữu!" Lâm Mạt nói làm hấp dẫn lực chú ý của Triệu Bắc. Triệu Bắc đến gần nhìn bình dược tề. "Đây là cái gì? Chất lỏng màu vàng... Là một loại thuốc hồi phục ah?" Triệu Bắc thoáng có chút nghi hoặc. Lâm Mạt lắc đầu nói ra: "Không, đây là dược thủy gia tăng điểm kinh nghiệm." "Nha." Triệu Bắc nói,"Như vậy ngươi uống nó đi." Ngữ khí của hắn bình thản, tựa hồ không có đem dược thủy kinh nghiệm để vào mắt. Lâm Mạt nghiêm túc nhìn Triệu Bắc: "Đoán chừng ngươi còn không biết bình thuốc này quý thế nào. Nói như vậy, có bình dược tề này, ta có thể lên thẳng cấp tám, mà kinh nghiệm cũng sẽ dư khoảng năm mươi phần trăm." Hắn tiếp tục nhẹ giọng nói tiếp: "Hiện tại ta có chút minh bạch vì cái gì. Tiểu đội kia lại không nói rõ về ban thưởng." Đương nhiên, giọng thầm thì của hắn cũng không có bị Triệu Bắc nghe được. Lâm Mạt cẩn thận từng li từng tí lấy bình dược tề màu vàng nhạt ra, nói tiếp: "Tiếp theo trừ phi là vật phẩm đạo cụ chuyên môn của Pháp Sư, còn lại đều thuộc về ngươi." Triệu Bắc khoát khoát tay nói ra: "Không không, ta không có cống hiến gì, cho nên không thể nhận vật phẩm rơi xuống." Lâm Mạt bỗng nhiên trầm tư. Một lát sau hắn nói tiếp: "Cũng không thể để ngươi đi một chuyến tay không, mục đích chúng ta tới nơi đây là biến ngươi thành một cao thủ." Sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua tủ sách, bên trong đôi mắt lóe ra quang mang."Ta nghĩ, ta biết đại khái bên trong phong ấn của vi hình ma pháp có vật phẩm gì rồi." "Cái gì?" Triệu Bắc vô ý thức hỏi, ánh mắt của hắn đã bị cái ngăn tủ khác hấp dẫn. Lâm Mạt cười cười không có trả lời, chỉ vỗ vỗ bả vai Triệu Bắc nói tiếp: "Đừng lại nhìn, ta đoán chừng ba trong tủ cái còn lại chỉ có một kiện vật phẩm..." Triệu Bắc có chút không tin nói: "Chúng ta mở ra nhìn một cái?" Trong giọng nói của hắn mang theo ý nhị trưng cầu. Lâm Mạt gật đầu biểu thị đồng ý. Sau đó Triệu Bắc mở một cái ngăn tủ, Bên trong quả nhiên không có cái gì. Triệu Bắc không tin tà lại mở ra một cái ngăn tủ khác, bên trong vẫn rỗng tuếch như cũ. Triệu Bắc hô một hơi, mở ra cái ngăn tủ cuối cùng. Bên trong có một cái chìa khóa. "Đây là vật gì?" Triệu Bắc đưa tay cầm nó vào trong tay. Nó tựa hồ như được chế tạo từ sắt thép. Bên trên khắc rất nhiều văn tự lít nha lít nhít, là một loại văn tự phi thường kì lạ. Chính giữa khảm nạm một khối bảo thạch xanh biếc. Bảo thạch có cảm giác lạnh, nhưng đụng vào lâu thì lại có một cảm giác bỏng. Triệu Bắc vội vàng bỏ tay ra, hắn nhìn chăm chú vào cái vật phẩm này. Nó lặng yên không có chút biến hóa nào, cảm giác bị bỏng vừa rồi là ảo giác của hắn. Triệu Bắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Lâm Mạt. Lúc này Lâm Mạt đã mở bình dược thủy kinh nghiệm, uống một hơi cạn sạch. Một đạo kim quang hiện lên, Lâm Mạt bỗng nhiên tăng tới cấp tám. Vượt ngay hai cấp bậc, thật sự là quá sảng khoái! Lâm Mạt vẫn đem điểm thuộc tính thêm vào trí lực. Lâm Mạt nhìn thoáng Triệu Bắc. Hắn sờ lên mặt mình nói ra: "Thế nào? Trên mặt của ta có cái gì kỳ quái sao?" Triệu Bắc lắc đầu nói: "Chỉ muốn ngươi nhìn xem đây là vật gì." Lâm Mạt nhìn thoáng qua vật phẩm trong tay Triệu Bắc, rồi nói: "Đây chính là chìa khóa mở kết giới." "Thật sao?" Triệu Bắc cầm nó đến gần tủ sách. Hắn cũng là một người rất thông minh, suy tư một chút sau liền đem nó tới gần tủ sách kia. Một trận hào quang màu tím phóng ra, bảo thạch xanh biếc được tắm rửa trong tử quang. Thì "Đinh" một tiếng, kết giới dần dần tan rã. Gợn sóng bình tĩnh lại. Một tấm da dê sáng rực trên kệ sách. Triệu Bắc mỉm cười, duỗi bàn tay của mình ra cầm lấy tấm da dê. Kia là một tờ khế ước quyển trục Kỵ Sĩ.