Chương 47: Gặp Lại Người Quen

Sau Khi Bị Đụng Hỏng Đầu, Ta Được Hắc Liên Hoa Nhặt Về

Quân Tử Sinh 22-11-2024 08:46:07

Hạ Tuế An còn ở trong thượng phòng của khách điếm nhìn cảnh tượng thảm khốc ngoài phố dài, cứ ngỡ là mình đang mơ, đột nhiên thấy một khuôn mặt có vẻ quen xuất hiện bên dưới, nàng lập tức quay ngoắt người rồi chạy ra khỏi phòng. Chạy đến cầu thang, Hạ Tuế An liếc mắt nhìn xuống sảnh khách điếm, thấy một cô nương quần áo rách rưới, nhe hàm răng nhuốm máu đi qua đi lại trong sảnh. Tim nàng đập nhanh như trống. Hạ Tuế An muốn quay về thượng phòng. Nhưng lại thấy một nam tử bị móc mất cả hai mắt đang mò mẫm dọc theo hành lang, gân xanh trên mặt nổi lên, há to miệng chảy máu lẫn nước dãi, xen lẫn là một vài trứng sâu cực kỳ nhỏ. Trước mặt là sói, sau lưng là hổ. Hạ Tuế An tiến không được, lui không xong, cuối cùng chọn cách đi xuống, bước chân rất nhẹ, vừa đúng lúc đụng phải cô nương kia quay người nhìn về phía cửa chính của khách điếm, nàng kéo cặp chân mềm nhũn chạy về phía cửa sau khách điếm. Cuối phố dài có một người đang đứng. Hạ Tuế An chính là nhìn thấy người đó nên mới chạy ra khỏi phòng. Tưởng Tuyết Vãn không còn ăn mặc rách rưới như ngày hai người lần đầu gặp nhau ở Vệ Thành nữa, muội ấy mặc một chiếc váy ngắn, tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, mắt, chóp mũi phiếm hồng, giống như vừa khóc. Muội ấy bị dân chúng chạy trốn đụng phải thất tha thất thểu, vừa tủi thân vừa chùi nước mắt, thút thít mãi không thôi, miệng cứ liên tục gọi tiếng Tam thúc. Mọi người chỉ lo thoát thân, không ai để ý đến muội ấy. Cũng có người chạy về phía Tưởng Tuyết Vãn, bất quá những người này đều là người phát điên mất đi lý trí. Hạ Tuế An vội vã chạy tới chỗ Tưởng Tuyết Vãn. Tưởng Tuyết Vãn cũng nhìn thấy nàng, dường như cũng còn nhớ rõ là đã gặp Hạ Tuế An ở Vệ Thành, muội ấy vừa dụi đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vừa muốn đi về phía nàng. Tưởng Tùng Vi thở hồng hộc từ trong hẻm nhỏ chạy ra, người đầy vết tích đánh nhau, vừa thấy Tưởng Tuyết Vãn thì kéo muội ấy đi, vội vã đưa muội ấy rời khỏi đường phố, không nhìn thấy Hạ Tuế An đang ở đầu bên kia phố. Nàng cũng không dám gọi to, vì giữa bọn họ bỗng dưng lại có thêm hai kẻ điên. Hơn nữa mục đích Hạ Tuế An ra khỏi khách điếm là muốn giúp Tưởng Tuyết Vãn thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ đối phương đã thoát khỏi nguy hiểm, nàng không cần phải đuổi theo nữa. Giờ quan trọng nhất là tìm một nơi an toàn ẩn núp. Hạ Tuế An đi vòng theo đường cũ, muốn trở lại khách điếm chờ Kỳ Bất Nghiễn. Không ngờ Tưởng Tùng Vi dắt Tưởng Tuyết Vãn trở lại phố dài tìm nàng, có lẽ là nghe Tưởng Tuyết Vãn nói nàng cũng ở đây, không lay chuyển được Tưởng Tuyết Vãn muốn trở về. Y cầm trong tay một thanh trường kiếm, giết qua mấy người phát điên, bọn họ đều không tính là người, nếu không giết bọn họ thì người chết sẽ là chính mình, mà bọn họ lại đi khắp nơi truyền nhiễm cho người khác. Tưởng Tuyết Vãn rất thích ôm lấy Hạ Tuế An. Hạ Tuế An ngẩn người. "Tam, Tam thúc." Nàng gọi Tưởng Tùng Vi. Tưởng Tùng hơi cảnh giác nhìn bốn phía, thần kinh căng thẳng, phân thần ứng với Tưởng Tuyết Vãn: "Nhìn thấy người rồi, chúng ta có thể đi chưa." Tưởng Tuyết Vãn vươn tay kéo vạt áo Tưởng Tùng Vi, tay kia còn kéo Hạ Tuế An. "Tam thúc, chúng ta, chúng ta mang tỷ đi cùng, có được không, Tuyết Vãn vui, thích tỷ." Cổ còn chưa giải, muội ấy vẫn nói chuyện lắp bắp, không cách nào nói rành rọt nguyên câu. Hạ Tuế An thụ sủng nhược kinh. Tưởng Tùng Vi nghe vậy nhìn Hạ Tuế An. Tính cả lần đó ở Vệ Thành, hai người bọn họ mới gặp mặt hai lần, Tưởng Tuyết Vãn lại còn nói thích nàng? Y suy nghĩ nói: "Nếu ngươi không có chỗ để đi, có thể đi theo chúng ta." Hạ Tuế An giương mắt. Vừa dứt lời, một tiếng chuông bạc mơ hồ bất định rải rác theo gió, lại giống như hòa vào trong gió, nhè nhẹ từng tiếng truyền vào bên tai, linh hoạt kỳ ảo như gõ băng kiết ngọc, giống như có thể mê hoặc lòng người. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn qua. Một chàng thiếu niên xuất hiện, áo bào nhuộm máu, món đồ trang sức nhỏ bằng bạc mà hắn đeo cũng vấy đầy máu, bên chân là mấy thi thể của đám người điên, trên cần cổ hiện ra hồ điệp màu lam, giống như đang muốn vỗ cánh bay đi. Kỳ Bất Nghiễn phủi phủi máu trên sợi dây xích trên cổ tay, giống như không cẩn thận dính phải bụi bặm, mà không phải dính máu của người khác. Hắn cười dịu dàng. Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của Hạ Tuế An và Tưởng Tuyết Vãn trong chớp mắt, chậm rãi dời đi, giọng điệu giống như cực kỳ đơn thuần, ánh mắt cũng vậy: "Các ngươi đây là đang làm gì?"