Chương 47: Chương 47: Ngoài Ý Muốn Xuyên Qua 2

Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Hương Tô Lật 23-11-2023 17:28:29

Dù thích hay không thích thì trẻ con đều phải đi nhà trẻ, không thể không đi. Cậu nghĩ nhà trẻ cùng tư thục không khác nhau lắm. Cậu muốn đi, cậu muốn đọc sách. "Vậy nhóc có muốn đi không?" Tiểu Thạch Đầu lập tức gật đầu. Chân Minh Châu cười cười, nắm tay cậu đi vào dãy phòng phía sau ủy ban thôn: "Thôn trưởng." Triệu Xuân Mai rất nhanh đã đi ra, vừa nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu liền nở nụ cười, ôm cậu nhóc lên: "Cháu qua đây có việc gì không?" Chân Minh Châu: "Cháu mang cho dì một ít hương xuân thuần thiên nhiên, không nhiễm hoá chất." Triệu Xuân Mai: "Vậy thì thật tốt, cảm ơn cháu." Sau đó, bà mời Chân Minh Châu vào nhà. Tuy nhiên, Chân Minh Châu lắc đầu: "Không được, cháu còn phải về, ở homestay có khách đến thuê trọ." Cô vươn tay véo nhẹ khuôn mặt của Tiểu Thạch Đầu, dặn dò: "Nhóc phải ngoan ngoãn đó." Hòn đá nhỏ: "Em siêu ngoan ạ." "Thôn trưởng, hôm nay giáo sư Vu muốn ăn cơm bên nhà cháu." Trong nháy mắt, biểu tình của Triệu Xuân Mai liền thay đổi - là một lời khó nói hết, Chân Minh Châu nhạy bén phát hiện ra, liền hỏi: "Sao vậy ạ?" Người khác có thể hiểu lầm, nhưng dì Triệu chắc không như vậy đâu nhỉ. Cô và Vu Thanh Hàn không hề có mối quan hệ đặc biệt gì, chỉ vì công việc mới thường xuyên gặp gỡ. Triệu Xuân Mai đúng là không nghĩ đến việc này, bà phân vân một lúc rồi nói: "Cháu đừng để giáo sư Vu xuống bếp" Chân Minh Châu nhướng mày hỏi: "Vì sao ạ?" Bây giờ chắc giáo sư Vu đang nấu cơm trong bếp. Một lời khó nói hết, Triệu Xuân Mai chỉ đơn giản nói: "Món ăn cậu ấy làm không thể ăn." Chân Minh Châu: "Tay nghề nấu nướng của anh ấy kém như vậy?" Triệu Xuân Mai lắc đầu: "Không phải, không liên quan đến tay nghề nấu ăn, hương vị thức ăn vẫn ổn, nhưng đầu óc cậu ấy có vấn đề." Triệu Xuân Mai tiếp tục nói liên thanh như máy hát: "Những món cậu ấy làm cháu ăn cũng không được, mà không ăn cũng không được. Nói về món cá hầm đi, cậu ấy lóc cá ra, rút hết xương, sau đó xếp lại, nhìn rất đẹp ăn cũng rất tiện. Tuy nhiên, ăn cá không phải là để hưởng thụ cả quá trình sao? Còn nữa, khi làm món cánh gà cay, cậu ấy sẽ lấy hết xương gà ra, ăn cũng rất tiện, nhưng cảm giác lại rất khó nói..." Chân Minh Châu: "Vậy thì có thể ăn rau." Triệu Xuân Mai: "Với rau cải cũng vậy. Cháu biết cọng tỏi non đúng không? Cậu ấy sẽ cắt cong tỏi non thành những khúc bằng nhau không chênh lệch dù chỉ 1mm, đến tỏi cũng vậy. Đặc biệt, khi nấu ăn cậu ấy cho rất nhiều tỏi." Tóm lại một câu: không hợp khẩu vị. Chân Minh Châu: "Cho tỏi không phải sẽ ăn ngon sao?" "Bất cứ món nào cũng cho tỏi." Chân Minh Châu khó hiểu: "Như vậy không phải bình thường sao?" Triệu Xuân Mai im lặng, sau đó bật cười: "Nhìn cháu liền biết người địa phương, mặc dù dì đã sống ở đây 20 năm nhưng khẩu vị vẫn không thể nào giống hoàn toàn với người địa phương." Chân Minh Châu cũng cười: "Mỗi người một khẩu vị khác nhau. Chờ khách thuê phòng đi rồi dì đến nhà cháu ăn lẩu nhé." Dù khẩu vị thay đổi như thế nào cũng không thắng được ma lực của món lẩu. Triệu Xuân Mai do dự nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu. Chân Minh Châu biết dì Triệu vẫn không dám dẫn Tiểu Thạch Đầu đến homestay Xuân Sơn, sợ trời xui đất khiến lại đưa bé trở về cổ đại, rốt cuộc cũng không ai đoán được việc gì sẽ xảy ra. Mà cậu nhóc nếu trở về thì khả năng sống sót là rất thấp. Cô nói: "Có thể nhìn chằm chằm bé không rời." Triệu Xuân Mai: "Việc này nói sau đi, dì không thể đánh cuộc." Chân Minh Châu gật đầu: "Cũng đúng, vậy cháu về trước." Tiểu Thạch Đầu dùng sức vẫy tay: "Tạm biệt chị Chân." Chân Minh Châu nhìn Tiểu Thạch Đầu vui vẻ, dáng người có thêm chút thịt cũng an tâm hơn nhiều. Cô thật sự đã giúp được cậu bé. Cô thoải mái tạm biệt cậu nhóc. Triệu Xuân Mai nở nụ cười nhìn theo bóng dáng Chân Minh Châu, lẩm bẩm: "Thật ra những lời đồn trong thôn cũng có chút đạo lý, bọn họ trông rất xứng đôi." Tiểu Thạch Đầu thắc mắc "Sao ạ?", cậu gãi gãi đầu trọc nhỏ của mình, dáng vẻ không hiểu gì cả. Triệu Xuân Mai cười to hơn, thì thầm: "Là một người chân thành, nhiệt tình, không lõi đời." Tiểu Thạch Đầu cũng không hiểu, lại tiếp tục vò đầu. Triệu Xuân Mai ôm "con trai" vào lòng, nói: "Chúng ta không đến ăn món ăn chú Vu làm, chúng ta đến căn tin ăn cơm. Bà Trần ở căn tin nấu ăn ngon nhất, đúng không?" Tiểu Thạch Đầu: "Là anh Vu, anh nói không được gọi là chú." Triệu Xuân Mai: "Tên này đúng là da mặt dày." Tiểu Thạch Đầu cười rộ lên, nhưng ngay sau đó lại nghiêm túc nói với Triệu Xuân Mai: "Mẹ đừng nói về anh như vậy." Triệu Xuân Mai: "Con thích cậu ấy đến vậy, còn che chở nữa." Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc nói: "Không dám chọc, anh sẽ ghim kim rất đau." Triệu Xuân Mai không nhịn được cười to: "Con đó, còn rất thông minh." Hai mẹ con đang không ngừng nói về Vu Thanh Hàn, bên homestay anh liên tục hắt xì mấy cái. Tuy nhiên, người này rất bình tĩnh, vì vốn dĩ đã quen với việc bị người khác nghị luận. Ngược lại, Chân Minh Châu vừa đi vào liền hỏi thăm anh: "Giáo sư Vu, anh không có việc gì chứ?" Vu Thanh Hàn lắc đầu: "Không có việc gì, giữa trưa hôm nay tôi..." Đột nhiên, Chân Minh Châu nghĩ đến điều gì đó, liền nói: "Chờ một chút." Vu Thanh Hàn nhìn cô, Chân Minh Châu chỉ về căn phòng trên lầu: "Có phải chúng ta đã quên mang bữa sáng cho hắn?" Hai người yên lặng nhìn nhau, quả nhiên bọn họ đã quên. Bọn họ lập tức để đồ vật trên tay xuống, nhất trí cùng chạy lên phòng ngủ trên lầu. Nguyên Tuấn - người lúc này đang nằm trên giường nghiêm túc xem phim lại đang mắng người. Nhìn dáng vẻ người này rõ ràng là không nhớ đến việc ăn uống. Chân Minh Châu nhỏ giọng nói: "Khi tôi còn nhỏ cũng không say mê đến vậy." Vu Thanh Hàn: "Xem ra việc chuẩn bị đồ ăn vặt rất hữu dụng." Ít nhất những lúc bọn họ quên mang cơm vẫn còn có đồ ăn lót dạ. Chân Minh Châu: "Chúng ta nhanh chuẩn bị cơm thôi, dù gì cũng là người bệnh nên không bị bỏ đói hắn."