Chương 47: Ăn tết

Đỉnh Núi Nhà Ta Thông Niên Đại

Hương Tô Lật 11-12-2023 22:51:23

Bảo Châu lập tức kêu: "Chị, quần áo -" Khương Việt từ xa vẫn nghe thấy rõ ràng, cô hướng bọn nhóc phất phất tay: "Mấy đứa mặc về nhà đi, chị không dùng nữa." Bảo Sơn: "!!!" Cậu nhóc liền vội vàng: "Làm sao bây giờ? Quần áo này vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, chúng ta không thể tùy tiện lấy đi được." Bảo Châu đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Anh, anh có cảm thấy hay không, bọn họ có chút kỳ lạ?" Bảo Sơn lập tức nói: "Em cũng cảm thấy như vậy?" Bảo Châu gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thời điểm chị ấy tính toán giá tiền, em liền phát hiện!" Tiểu Bảo Châu khôn khéo nghiêm túc nói: "Giá của mỗi loại thực phẩm này chị ấy đều nói đặc biệt thấp, em nghĩ có gì đó không hợp lý lắm." Bảo Sơn lập tức sợ hãi, nhóc cầm tay em gái, đầy lo lắng hỏi: "Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?" Chả nhẽ là yêu tinh trên núi sao? Bảo Châu học theo bộ dáng người lớn, như bà cụ non mà chống nạnh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng đi đến kết luận: "Không thể nào đâu! Lương thực ở đây đều là thật!" Cô nhóc ôm lấy túi mì, khuôn mặt nhỏ dựa lên và cọ qua cọ lại chốc lát, đến khi cả mặt phủ một lớp bột mỏng, lúc này mới nghiêm túc nói: "Anh xem thử, bột mì cũng không phải giả." Cô nhóc nắm chặt nắm tay nhỏ, nói: "Dù sao họ cũng không gây hại cho chúng ta." Bảo Sơn cau mày. Bảo Châu thần bí cười hề hề: "Bọn họ là người, không phải quỷ, cũng không phải yêu tinh trên núi." Bảo Sơn kinh ngạc: "Làm sao em biết?" Bảo Châu ưỡn ngực: "Em đương nhiên biết, lúc nãy em chú ý trên mặt đất thấy rõ ràng có hai cái bóng. Còn nữa, thời điểm chị ấy ôm em, em nghe thấy được tiếng tim đập, có bóng, có tim đập, vậy thì không thể là quỷ rồi." Tiểu Bảo Châu tiếp tục nói: "Chị ấy đem áo khoác cởi ra cho em, cánh tay bị lạnh, da gà đều nổi lên cả rồi, biết lạnh thì không thể nào là yêu quái. Yêu quái sao có thể sợ lạnh được?" Bảo Châu cũng nhận thức được bản thân có chút thông minh, cô nhóc đắc ý, khuôn mặt hơi giương lên, đuôi lông mày nhướn lên càng cao, đầy mặt đều là "Bản thân sao có thể thông minh đến vậy", ngón chân được giày vải bao bọc cũng vui sướng di qua di lại theo nhịp trên mặt đất, hình thành nên tiết tấu kỳ quặc. Bảo Sơn bừng tỉnh đại ngộ: "Rất có đạo lý." Ngay sau đó lại cảm khái: "Bảo Châu, em cũng thật lanh lợi." Bảo Châu liền phản bác: "Em là quân sư nhỏ." Bảo Sơn gật đầu, hắc hắc cười thành tiếng, nói: "Vậy em nói thử, chuyện của bọn họ là như thế nào?" Tiểu Bảo Châu vò đầu: "Em chỉ là một đứa nhỏ, làm sao biết được tường tận mọi việc chứ." Ngay sau đó lại mềm mại mở miệng: "Không phải quỷ không phải yêu là được, chúng ta cũng đừng vì thế mà bận tâm." Bảo Sơn còn đang ở trạng thái suy tư không dứt. Bảo Châu thanh thanh cổ họng, nói năng rành mạch: "Hiện tại việc quan trọng nhất với chúng ta chính là, phải ăn no!" Bảo Sơn sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu: "Em nói rất đúng, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, trước hết cứ chăm chỉ hái nấm đổi lương thực đã." Hai người bốn mắt tương giao, hết sức ăn ý nắm lấy tay nhau, như bao lần mà gật mạnh đầu với đối phương. Cứ kệ đi, cơ hội tốt không phải lúc nào cũng đến. Quản nhiều như vậy làm gì. Trước tiên phải đổi lương thực mang về, đó mới là quan trọng nhất! Hai nhóc nhanh lấy lại dũng khí, ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực. Chỉ là chốc lát sau, hai đứa nhóc lại lâm vào một tình cảnh khó khăn khác. Bọn chúng làm sao có thể đem toàn bộ lương thực ở đây mang về nhà? Hai đứa nhóc nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn của mình, hết sức sầu muộn lắc đầu. "Nam tử hán, làm sao bây giờ!" Bảo Châu ngay lập tức quăng củ khoai nóng bỏng tay này cho anh trai. Bảo Sơn vò đầu, khuôn mặt đỏ bừng: "... Anh cũng không biết." Bảo Châu cảm khái từ đáy lòng: "Chúng ta vẫn còn quá nhỏ!" Thật muốn mau mau lớn lên mà! Hai người bạn nhỏ đều muốn lớn lên. Nhưng mà cây non cần phải chậm rãi để trưởng thành. Cô cũng rất thông minh, chia nhau ra để vận chuyển. Hiện tại hai đứa trẻ cũng không thực sự dám đem gạo, bột mì và dầu giấu ở bên này, nếu như bị người ta khiêng đi mất, lúc đó khóc cũng không biết khóc ở nơi đâu. Tiểu Bảo Sơn ở lại để trông coi gạo, bột mì và dầu còn Tiểu Bảo Châu thì vác giỏ tre lên lưng để đi về nhà. Vừa đi cô bé còn vừa hát rất là vui vẻ. Hát là vì sợ người ta nhìn ra được điểm nào không hợp lý. Mặc dù trong lòng vui sướng đến mức muốn nhảy lên xoay vòng vòng, nhưng mà vẫn phải cố gắng nhịn xuống. Nhịn xuống nhịn xuống, mình có thể nhịn được mà, Tiểu Bảo Châu cố gắng chỉnh khuôn mặt mình trở thành "Mặt không cảm xúc". Một mình Bảo Châu đi về nhà, trên đường gặp được tốp năm tốp ba những người bạn nhỏ, những đứa nhỏ này cũng ganh đua với nhau chẳng kém gì người lớn đâu. Chỉ cần vừa thấy mặt đứa khác khẳng định chúng sẽ nhìn ngay vào trong giỏ tre của đối phương.